17]
“Là vì hắn ta sao?!”
Văn Đình như không nghe thấy lời tôi, vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt gắt gao về phía người phía sau lưng tôi.
“Thằng đó nhắm vào em từ lâu rồi đúng không?
Chúng ta vừa mới chia tay, nó đã vội chen chân vào…
Hiểu Hiểu, em nghĩ nó là người tốt à? Anh ta là đối thủ của ! Tiếp cận em chẳng lẽ lại không có ý đồ gì khác?!”
Anh quay sang Hạ Tử Du, ánh mắt lạnh như băng, sắc bén như dao.
“Hạ Tử Du, Hiểu Hiểu đã ở bên tôi mười tám năm. Tất cả những khoảnh khắc quan trọng nhất trong đời ấy đều có tôi bên cạnh. Cậu dựa vào đâu mà đòi giành ấy với tôi?
Cậu thực sự ấy, hay chỉ là hưởng thụ cảm giác cướp người con của tôi đi?”
Tôi khựng lại.
Quay người, vung tay thẳng vào mặt Văn Đình một cú trời giáng.
Toàn thân tôi run lên vì giận:
“Văn Đình! Ngay cả khi tận mắt thấy hai người trong phòng thay đồ hôm đó, tôi vẫn chưa từng hối hận vì đã !
Tôi không muốn vì một kết thúc tệ mà phủ nhận toàn bộ quãng đường đã qua!
Nhưng bây giờ thì khác. Giờ thì tôi thực sự hối hận rồi.
Anh nghĩ ai cũng giống sao? Biến của tôi thành một món đồ để đem ra đánh cược, rồi tranh qua đoạt lại?
Anh đã bao giờ… từng xem tôi là một con người chưa?”
Văn Đình ôm lấy mũi, máu trào ra qua các kẽ ngón tay.
Anh trừng mắt tôi, vừa ngỡ ngàng vừa tổn thương.
Nhưng trong lòng tôi, chỉ còn lại sự chua xót.
Chưa bao giờ tôi nhận ra rõ ràng như lúc này — trong mối quan hệ của chúng tôi, chưa từng thật sự tôn trọng cảm của tôi.
Thứ gọi là , thà đó là nỗi ám ảnh ích kỷ và chiếm hữu kéo dài từ thuở thiếu thời còn đúng hơn.
Và khi nhận ra điều đó…
Tình cảm cuối cùng tôi dành cho Văn Đình cũng hoàn toàn tan biến.
Tôi kéo tay Hạ Tử Du, định rời đi.
Nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Anh siết nhẹ tay tôi, ra hiệu đợi một lát.
Rồi bước đến trước mặt Văn Đình, cúi đầu người đàn ông mang vẻ mặt tan nát kia:
“Văn Đình, đàn ông thì đừng đứng đây suông nữa. Giải quyết trên võ đài đi. Giải vô địch boxing một tháng nữa, sẽ tham gia đúng không? Lên sàn đấu, phân thắng bại đi.
Nếu thua — thì mãi mãi đừng xuất hiện trong cuộc đời của Lê Hiểu nữa.
Còn nếu thắng…” — ngập ngừng một chút — “cũng không có nghĩa ấy sẽ chọn .
Cô ấy không phải phần thưởng cho hai người đàn ông tranh giành.
Cô ấy có quyền quyết định tương lai của chính mình.”
[18 – Văn Đình]
Văn Đình đứng chết lặng, theo bóng Lê Hiểu và Hạ Tử Du rời đi.
Mùi máu tanh trong khoang mũi nhắc rằng — mọi chuyện vừa rồi không phải là mơ.
Mười tám năm.
Mười tám năm bên nhau… mà chỉ một cú , tất cả đều vỡ nát?
Phía sau, giọng giận dữ của Trần Minh vang lên:
“Anh Văn! Cô ta dám đối xử với như ?!
Cô ta sống sung sướng như bây giờ, vào nhà hàng sang trọng ăn uống… không phải đều nhờ vào sao?!
Bị ta đá cũng tốt thôi! Bây giờ đang là ngôi sao sáng nhất, bao nhiêu xếp hàng đợi chọn, mắc gì cứ phải buộc mình vào Lê Hiểu?
Hơn nữa ta có gì hay ho? Vừa chia tay đã nhào ngay vào lòng Hạ Tử Du, ai mà biết hai người họ đã những chuyện gì rồi…”
Thái dương của Văn Đình giật liên hồi.
Văn Đình xoay người, thẳng một cú vào mặt Trần Minh.
Trần Minh loạng choạng lùi lại, khóe miệng lập tức rỉ máu.
Anh ta ôm mặt, trừng mắt Văn Đình, không thể tin nổi:
“Tôi… tôi đang bênh vực mà! Sao lại đánh tôi?!”
Ánh mắt Văn Đình lạnh băng:
“Nếu còn nghe thấy nửa câu phạm nào đến Hiểu Hiểu từ cái miệng chó của cậu, tôi sẽ đánh chết cậu.”
“Giờ còn bênh vực ta sao?!”
Văn Đình lại giơ nắm lên.
Trần Minh vội vã ôm đầu.
“Đệt! Đồ thần kinh!
Anh đúng là điên rồi! Không biết tốt xấu!”
Nói xong liền đá đổ thùng rác ven đường, miệng chửi rủa om sòm rồi bỏ chạy.
Gió đêm thổi đến, mang theo từng cơn lạnh buốt.
Văn Đình đứng lặng tại chỗ, nhắm mắt lại.
Cơn đau trên sống mũi đã tê dại, khoảng trống trong lòng thì ngày một rộng ra.
Anh và Lê Hiểu… sao lại đi đến bước đường này?
Anh chỉ là , và tin rằng cũng .
Từ bao giờ, thứ đó lại biến thành sự tranh đoạt, giống như giành lấy một món đồ?
Anh không hiểu những lời Lê Hiểu .
Càng không hiểu tại sao lại có thể đứng cạnh Hạ Tử Du.
Nhưng… ít nhất vẫn còn trận đấu vô địch.
Anh nghĩ.
Không chỉ đơn giản là một trận đấu.
Anh nhất định phải thắng, phải đánh bại Hạ Tử Du, chứng minh bản thân.
Chứng minh điều gì? Ngay cả cũng không rõ.
Có lẽ, thắng rồi, Lê Hiểu sẽ chịu thêm một lần nữa?
Cũng có thể… đó là thứ duy nhất còn có thể kiểm soát.
Dù là gì đi nữa…
Anh nhất định phải thắng.
[ 19 – Văn Đình]
Từ hôm đó đến suốt một tháng sau.
Văn Đình gần như ăn ngủ tại phòng tập.
Anh trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết.
Những đồng đội cũ ai cũng né tránh , thấy còn không dám lên tiếng.
Ngày lại ngày trôi qua.
Điện thoại im lìm — Lê Hiểu không gửi lấy một dòng tin nhắn.
Anh không chịu nổi nữa, thử gọi vào số quen thuộc.
Nhưng đầu bên kia chỉ vang lên một tiếng “tút—”…
Rồi lập tức ngắt máy.
Cô đã chặn số rồi.
Chiều hôm đó, cả phòng tập nghe thấy một tiếng “ầm” cực lớn.
Mọi người chạy đến, chỉ thấy một bao cát vỡ toác, cát vung vãi khắp sàn.
Một tháng trôi qua như chớp mắt.
Ngày diễn ra trận đấu, nhà thi đấu đông nghịt khán giả, tiếng hò reo vang dội.
Ánh mắt Văn Đình xuyên qua đám đông, lập tức thấy người ở khu nghỉ ngơi phía đối diện — Lê Hiểu.
Hôm nay mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, tóc buộc tùy ý, trông chẳng khác gì ngày thường.
Nhưng ánh mắt … chưa từng về phía lấy một lần.
Tim Văn Đình chợt trĩu xuống.
Huấn luyện viên vỗ mạnh vào vai :
“Tập trung vào! Đừng để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến phong độ!”
Văn Đình hít sâu một hơi, gật đầu.
Anh hiểu rất rõ — trận đấu hôm nay đã không còn đơn thuần là một cuộc tranh tài.
Tiếng chuông vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.
Hiệp đầu tiên, và Hạ Tử Du chăm nhau, ánh mắt căng thẳng.
Họ là đối thủ cũ, không cần thăm dò nhiều. Văn Đình lập tức nhập cuộc với nhịp độ quen thuộc, mấy cú thẳng sắc bén khiến khán giả reo hò không ngớt.
Sau ba hiệp đầu tiên, Văn Đình tạm thời dẫn điểm.
Trong giờ nghỉ, ánh mắt lại bất giác liếc về phía đối diện.
Lê Hiểu đang đứng bên cạnh Hạ Tử Du, đưa nước và khăn cho .
Cô dịu dàng lau mồ hôi trên trán , ánh mắt đầy quan tâm.
Hành đó — từng là của riêng .
Trong vô số trận đấu trước đây, luôn là Lê Hiểu ở bên , cũng bằng dáng vẻ dịu dàng đó chăm sóc .
Một cơn giận khó gọi tên bùng lên từ ngực, như thiêu đốt toàn thân .
Hiệp bốn bắt đầu, Văn Đình ra đòn càng lúc càng hung hãn.
Anh không chỉ muốn thắng trận này — mà còn muốn giành lại ánh của Lê Hiểu.
Nhưng rồi nhận ra, mỗi lần đánh trúng Hạ Tử Du, cơ thể Lê Hiểu đều vô thức nghiêng về phía trước.
Đồng tử mở to, tay nắm chặt, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
Biểu cảm đó — trước kia cũng từng thuộc về .
Đột nhiên, cảm thấy kiệt sức.
Tại sao? Tại sao lại lo lắng cho Hạ Tử Du như ?
Tại sao… lại chẳng buồn lấy một cái?
Cơ thể chậm lại.
Bạn thấy sao?