Cuộc Chiến Giữa Tình [...] – Chương 1

Sau vụ tai nạn xe của Văn Đình, tôi đã châm cứu và xoa bóp cho suốt ba năm, cuối cùng mới có thể quay lại sàn đấu quyền .

Mọi người đều nghĩ việc đầu tiên sẽ sau khi giành lại chức vô địch là cưới tôi.

Nhưng tôi lại tận mắt chứng kiến và nữ quản lý dây dưa trong phòng thay đồ.

Trong tiếng thở dốc đứt đoạn, người phụ nữ hỏi:

“Anh sắp cưới thanh mai trúc mã của mình rồi, còn chuyện này với tôi sao?”

Anh đáp: “Cô ấy sẽ không rời bỏ tôi vì chuyện này đâu. Dù tôi không cần ấy nữa, ấy cũng sẽ không rời bỏ tôi.”

Tôi lau nước mắt, dọn nhà chuyển đi.

Sau đó, tôi nhắn một tin cho đối thủ không đội trời chung của Văn Đình:

【Tôi đồng ý lời mời chuyên viên trị liệu của .】

1

Tôi ôm bó hoa, bước qua hành lang của sân thi đấu.

Hôm nay là ngày Văn Đình giành lại đai vàng sau ba năm.

Tim tôi đập thình thịch, không chờ nổi để gửi lời chúc mừng đến .

Nhưng khi đến phòng nghỉ, bên trong lại trống không.

“Ơ, đi đâu rồi nhỉ?”

Ánh mắt tôi lia về cuối hành lang.

Cánh cửa phòng thay đồ khép hờ, đèn bên trong vẫn sáng.

Tôi khẽ, nhấc chân đi đến trước cửa.

Vừa định đẩy cửa bước vào, thì đột nhiên nghe thấy tiếng thở gấp vang lên bên trong.

Là giọng một người phụ nữ, run rẩy gọi: “Văn Đình!”

Tôi sững lại.

Qua khe cửa, tôi thấy một bàn tay quấn đầy băng gạc đang bóp cổ người phụ nữ, ép ta lên tủ đựng đồ.

Cơ bắp sau lưng Văn Đình căng lên như dây cung, ánh mắt hung hãn:

“Ai mới là phế vật thật sự?”

Người phụ nữ siết chặt lấy tay , khuôn mặt đỏ bừng.

“… Là tôi, là tôi chưa!

Buông tha tôi đi… tôi chịu không nổi nữa…”

Văn Đình cúi đầu, hung hăng cắn vào xương quai xanh của ta.

Mồ hôi theo đường nét sắc sảo trên cằm nhỏ xuống từng giọt.

Đến khi phát tiết xong, vứt người phụ nữ sang một bên.

Lúc đó tôi mới rõ mặt ta.

— Phùng Như Yên.

2

Tôi có một khoảnh khắc không thể tin nổi.

Phùng Như Yên là nữ quản lý vàng của câu lạc bộ võ thuật, thân hình cao ráo, khí chất mạnh mẽ.

Cô ta chính là người đã đưa Văn Đình từ sàn đấu ngầm lên sàn đấu chuyên nghiệp.

Nhưng ba năm trước, sau vụ tai nạn, xương trụ ở tay và xương đùi của Văn Đình đều bị gãy nát.

Thậm chí còn chưa xuất viện, ta đã đem hợp đồng vi phạm đến trước mặt chúng tôi.

Cô ta đòi bồi thường một khoản tiền trên trời.

Sau khi vét sạch tài sản vốn đã ít ỏi của chúng tôi.

Cô ta lạnh lùng giẫm giày cao gót bỏ đi, không ngoái đầu lại: “Sàn đấu là nơi tàn khốc như đấy, không nuôi phế vật!”

Tim tôi bất chợt thắt lại.

Văn Đình… chẳng phải hận người phụ nữ này nhất sao?

Xung quanh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của họ.

Phùng Như Yên ngồi bệt dưới đất, hồi lâu sau mới lấy lại hơi.

Cô ta vào gương, thấy dấu vết trên xương quai xanh rồi chửi một câu:

“Đồ sói con khốn kiếp! Anh sắp cưới thanh mai trúc mã của mình rồi mà còn loại chuyện này với tôi!”

Văn Đình châm một điếu thuốc, khàn giọng đáp:

“Chuyện này thì liên quan gì đến Tiểu Tiểu? Đây là trừng của tôi dành cho .”

Phùng Như Yên sững người.

“Phụ nữ không coi chuyện này là trừng đâu! Anh không sợ ấy biết rồi sẽ rời bỏ sao?”

Ánh mắt Văn Đình tối lại, làn khói thuốc mờ ảo lượn quanh gương mặt sắc lạnh của .

“Cô nghĩ ấy giống à?

Chúng tôi lớn lên bên nhau, là người thân duy nhất của nhau. Cô ấy sẽ không bỏ rơi tôi chỉ vì chuyện này.

Dù tôi không cần ấy nữa, ấy vẫn sẽ không rời bỏ tôi, hiểu chưa?”

Phùng Như Yên khẩy: “Anh tưởng thanh mai trúc mã cùng nhau vượt khó thì có thể trói buộc cả đời à?

Muốn cá không? Cá xem cuối cùng ấy có lấy không.

Nếu ấy lấy, tôi sẽ trả lại toàn bộ tiền vi phạm hợp đồng năm xưa, còn đền thêm gấp ba lần nữa, coi như quà cưới cho hai người, không?”

Văn Đình nhíu mày: “Tôi cá với gì?”

Phùng Như Yên đầy quyến rũ, móng tay vẽ một đường nhẹ trên ngực trần ướt mồ hôi của , ghé sát tai thì thầm:

“Không muốn… hay là không dám?”

Không khí lập tức trở nên căng cứng.

Anh dụi tắt điếu thuốc, quay sang chằm chằm ta, hơi thở hai người giao nhau.

“Tôi sẽ không thua. Cô cứ chuẩn bị tiền trước đi.”

Phùng Như Yên chằm chằm: “Nếu thua thì sao?”

Văn Đình nheo mắt lại: “Tùy xử lý.”

3

Từng câu mập mờ giữa họ lọt vào tai tôi, không sót một chữ.

Bó hoa trong tay tôi rơi xuống đất.

Tôi hoảng hốt muốn bỏ chạy, tiếng đã người trong phòng ý.

“Ai đó?”

Cửa phòng bật mở, tôi và Văn Đình đối mặt nhau.

Anh sững lại trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng cúi xuống nhặt bó hoa lên.

Khi ngẩng đầu lại, ánh mắt đã bình tĩnh trở lại.

“Cho à?”

Tôi môi tái nhợt, gắng gượng lắm mới không lùi lại quá rõ ràng.

“Các người… đang ?”

Phùng Như Yên bước ra, buộc lại mái tóc xoăn rối, mỉm với tôi:

“Tối nay câu lạc bộ có tiệc mừng công, tôi đến báo cho Văn Đình. Cô cũng đi cùng nhé.”

Cô ta còn lén móc ngón tay út với Văn Đình, rồi thản nhiên rời đi.

Người bên cạnh tôi nuốt nước bọt, ánh mắt vẫn dõi theo bóng ta.

Cho đến khi ta khuất hẳn ở cuối hành lang, Văn Đình mới đưa tay kéo tôi vào lòng, xoa nhẹ đầu tôi.

“Đi thôi.”

Đến gần, tôi có thể ngửi rõ mùi nước hoa còn sót lại trên người , xen lẫn cả mùi tanh nồng chưa tan hết.

Tim tôi dần dần chìm xuống đáy.

Tôi bất ngờ đẩy mạnh ra, cơ thể run rẩy không kiểm soát .

“Đừng chạm vào tôi!!”

Văn Đình cau mày: “Sao ?”

“…Không khỏe. Tôi muốn về nhà.”

Anh im lặng hai giây, rồi : “Vậy cũng không đi nữa.”

Anh cầm điện thoại, bấm số của huấn luyện viên.

Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng gào như sấm:

“Thằng ranh con! Mày tưởng giành chức vô địch là ghê gớm lắm à?! Hôm nay ban tổ chức và nhà tài trợ đều có mặt, nếu nửa tiếng nữa mày không có mặt ở đây, thì xác định đời mày xong rồi!!”

Văn Đình cau có tắt máy, đá mạnh một cú vào cửa tủ đựng đồ.

Sau đó ném áo khoác lên đầu tôi, ép tôi nhét vào trong.

“Em về nghỉ trước đi.”

“Anh chỉ ra mặt một chút rồi về.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...