21
Anh ấy giải thích cho tôi: “Loại cầu chì này thường sử dụng trong các mạch điện cũ để ngăn ngừa hiện tượng ngắn mạch.
Nếu xảy ra hiện tượng ngắn mạch, cầu chì sẽ tự ngắt điện khi bị đứt.
Và nguyên nhân chính ra vụ hỏa hoạn đó là do cầu chì bị người ta hỏng, dẫn đến ngắn mạch và bùng phát lửa.”
Chuyện đã xảy ra cách đây hai năm.
Tôi thắc mắc: “Ngày đó đội cứu hỏa không phát hiện ra rằng cầu chì đã bị hoại sao?”
“Vấn đề chính là ở chỗ nàyyy.”
Ánh mắt của Chung Cảnh Xuyên trở nên sâu sắc hơn.
“Người phụ trách cứu hỏa khi đó chính là cha của Tiêu Tiềm.”
Tôi nhớ ra rồi, bố ta thực sự là một lính cứu hỏa, mới nghỉ hưu năm ngoái, nghĩ đến đây, tôi bỗng cảm thấy có chút rợn người.
22
Tiêu Tiềm đã từng trong một lần say rượu.
Lúc đó đang cãi nhau đòi chia tay với ta.
Anh ta từng đe dọa tôi một cách ác độc.
Nếu tôi dám rời bỏ ta, thì kết cục sẽ giống như cũ.
Khi đó tôi chỉ nghĩ rằng ta đang say.
Nhưng bây giờ càng nghĩ, tôi càng thấy có điều gì đó không đúng.
May mà chúng tôi đã chia tay.
Tôi không dám tưởng tượng nếu tiếp tục ở bên ta, sẽ xảy ra chuyện gì.
23
Chung Cảnh Xuyên đứng dậy đi quanh phòng của tôi: “Nơi này là khu chung cư cũ, an ninh không tốt lắm, tôi khuyên em nên tìm chỗ khác để ở.”
Tôi khổ: ” Chung đội trưởng, với hình hiện tại của em, không phải ngủ ngoài đường đã là may rồi.”
Tiền viện phí cho mẹ tháng sau vẫn chưa có.
Tôi phải nhanh chóng tìm một công việc mới.
“Nếu Lương không ngại, tôi còn một căn nhà trống, độ an toàn khá tốt.”
Cái gọi là độ an toàn khá tốt, chính là ở đối diện với căn hộ của Chung Cảnh Xuyên.
Có một cảnh sát ở bên cạnh 24/7.
Chẳng có ma quỷ nào dám đến gần.
24
Tôi do dự một chút, quyết định bỏ qua lòng tự trọng đáng thương để chấp nhận lời đề nghị này.
Dù sao thì mạng sống vẫn là quan trọng nhất.
Sau sự cố ở nghĩa trang lần trước.
Mẹ của Chung Cảnh Xuyên cũng biết đến tôi.
May mắn là bà ấy khá thoải mái, thấy tôi một thân một mình, bà thường xuyên mang đồ ăn qua cho tôi.
Nhờ có kinh nghiệm trước đây, tôi cũng nhanh chóng tìm một công việc lương cao.
Cuối tuần, sau khi thanh toán viện phí xong từ bệnh viện ra ngoài.
Tôi bất ngờ gặp bố mẹ của cũ Tiêu Tiềm.
Hai ông bà bước đi loạng choạng vào bệnh viện, trông có vẻ rất lúng túng trước chiếc máy đăng ký tự to lớnnn.
25
Tôi chủ bước đến giúp đỡ.
Bà cụ nhận ra tôi, với vẻ mặt muốn gì đó lại thôi.
Khi tôi quay lưng rời đi, bà đột nhiên gọi tôi lại: “Cô , cháu là một tốt, có những chuyện phải mở to mắt cho rõ nhé.”
Tôi gật đầu: “Cháu biết rồi, cảm ơn bà.”
Đôi mắt bà đờ đẫn, chằm chằm vào phía trước.
Khi tôi về đến nhà, vừa đúng lúc gặp Chung Cảnh Xuyên đi về.
Trước cửa nhà ấy có một cao ráo đứng chờ.
Mẹ của Chung kéo tay , giới thiệu.
“Cảnh Xuyên, đây là con của dì Vương, đã đợi con khá lâu rồi đấy.”
Cô ngại ngùng một cái: ” Chung đội trưởng, còn nhớ em không?”
26
Vô lọt vào cảnh xem mắt, tôi vội quay đầu rời đi, không ngờ Chung Cảnh Xuyên đột nhiên gọi tôi lại.
“Lương Hứa Hứa, chẳng phải đã hẹn lát nữa đi ra ngoài cùng nhau sao?”
Tôi đang cầm túi đồ vừa mua ở siêu thị về.
Anh ấy nháy mắt ra hiệu, tôi liền đáp ngay: “Vâng, em tới ngay.”
Chúng tôi đi dạo quanh một lúc ngoài phố, hi về đến nhà, mẹ Chung chặn chúng tôi lại ở cửa.
“Khi nào thì bắt đầu?”
Tôi định giải thích, Chung Cảnh Xuyên đã nhanh chóng lên tiếng.
“Chỉ mới đây thôi.”
Mẹ ấy đập tay vào đùi.
“Sao mẹ không ra nhỉ.”
Nói rồi bà lấy điện thoại ra và hủy các cuộc hẹn xem mắt tiếp theo của .
27
Sau đó, Chung Cảnh Xuyên có chút ngại ngùng giải thích:
“Gần đây có quá nhiều việc, thực sự không muốn đi xem mắt, nên nhờ em giúp đỡ.”
“Đợi khi vụ án của Tiêu Tiềm kết thúc, sẽ rõ với mẹ .”
Tôi đã giúp đỡ, nên tất nhiên sẽ không từ chối.
Trong những ngày tiếp theo, chúng tôi đạt một mối quan hệ đồng hành đầy ngầm hiểu.
Chung Cảnh Xuyên sáng đi , trước tiên đưa tôi đến công ty.
Rồi sau đó mới đến đồn cảnh sát, buổi chiều lúc 5 giờ, ấy lại đến đón tôi tan như thường lệ.
Liên tục vài ngày như , hoàn toàn tan cơ hội Tiêu Tiềm muốn tìm gặp tôi một mình.
Tôi cũng đã bình an vô sự trải qua một tháng.
Cuối cùng, khi tôi nghĩ rằng mọi thứ đã dần ổn định.
Thì đột nhiên bệnh viện gọi đến cho tôi.
28
“Cô Lương, trai của đã đến giúp mẹ thủ tục chuyển viện, sắp chuyển đến Bệnh viện Nhân dân rồi, có đến ngay không?”
Tôi vô cùng kinh ngạc: “Bạn trai của tôi? Chuyện gì đang xảy ra ?”
Người phụ trách bên kia cũng bối rối: “Anh ta cầm theo bản sao chứng minh thư của và giấy ủy quyền có chữ ký tay, chẳng lẽ không phải là ủy quyền sao?”
Tôi lập tức : “Không, bất kể là huống nào, các người không tùy tiện giao mẹ tôi cho một người lạ.”
“Nhưng… thủ tục đã hoàn tất rồi, xe cứu thương của Bệnh viện Nhân dân đã đến để đón bệnh nhân.”
Tôi nhanh chóng cúp máy, cầm túi xách và vội vã lao đến bệnh viện.
29
Nhưng lúc này lại đúng vào giờ cao điểm buổi sáng.
Xe taxi bị kẹt cứng giữa đường.
Tôi liên tục gọi cho Tiêu Tiềm, ta luôn tắt máy.
Biết rõ tính cách điên cuồng của ta, chuyện gì cũng có thể ra, tôi chỉ còn cách nhắn tin cầu xin ta đừng mẹ tôi.
Khi tôi đến bệnh viện, mẹ tôi đã bị đưa đi rồi.
Phía bệnh viện đùn đẩy trách nhiệm, rằng Tiêu Tiềm cầm theo giấy ủy quyền có chữ ký tay và chứng minh thư của tôi, họ có đủ chứng cứ để cho phép đưa bệnh nhân đi.
Bây giờ không còn thời gian để tranh cãi.
Tôi chỉ có thể chọn cách báo cảnh sát.
30
Một cảm giác bất lực sâu sắc trỗi dậy từ trong lòng, mẹ là chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi trên thế giới này.
Không dám tưởng tượng nếu bà có chuyện gì, tôi có còn đủ can đảm để sống tiếp không.
Rất nhanh, Tiêu Tiềm gọi điện đến: “Hứa Hứa, chúng ta quay lại với nhau đi, thực sự không thể sống thiếu em.”
Tôi không hề do dự mà đồng ý: “Được, đang ở đâu, tôi sẽ đến tìm , ơn đừng mẹ tôi.”
Anh ta đắc ý ở đầu dây bên kia.
31
“Được, biết mà, trong lòng em vẫn còn có , sẽ gửi cho em địa chỉ.”
“Trong vòng một tiếng phải đến, nhớ kỹ, chỉ đi một mình.”
“Nếu em dám dẫn theo tên cảnh sát chết tiệt đó, không đảm bảo mẹ em có thể còn sống mà gặp lại em đâu.”
Câu này hoàn toàn đánh trúng điểm yếu của tôi.
Đúng lúc đó, Chung Cảnh Xuyên gọi đến.
Tôi do dự một chút, vẫn nghe máy, ấy dặn tôi đứng yên tại chỗ, đã rời đồn cảnh sát và đang đến.
Nhưng tôi không dám mạo hiểm với điều này, Tiêu Tiềm là một kẻ điên, nếu tôi không đến kịp trong vòng một giờ.
Có lẽ mẹ tôi sẽ thật sự mất mạng.
Bạn thấy sao?