Cuộc Chiến Giữa Những [...] – Chương 5

Một nhóm đàn ông cầm theo thanh đao dài xông vào, người dẫn đầu chính là chủ khách quán hơi béo kia.

Ông ta gằn một tiếng: “Giết bọn họ, ta sẽ đưa tất cả số bạc đã đáp ứng cho các ngươi.”

Không phải chứ, sao còn mua cả sát thủ nữa ?
Như này là phạm quy rồi, đúng, đúng.
Tiêu Linh hung dữ quật ngã một tên đàn ông xông lên, quay về phía tôi hét lên: “Nhanh đến phòng bếp.”

Tôi vội vàng đi tìm Tiểu Côn, đứa trẻ ngốc này vẫn còn đang rửa nho nữa.

“Mau trốn đi!”

Tôi ôm lấy Tiểu Côn, chắc chắn không thể trốn thoát ra bên ngoài, tôi đảo mắt xung quanh, để thằng bé vào trong tủ phòng bếp.
Đây là trận chiến giữa những người xuyên không, trẻ con vô tội.
Vũ khí bên ngoại va chạm vào nhau, tôi nắm chặt nắm .
Bị đe dọa nhiều lần như , tôi sớm đã dũng cảm hơn rất nhiều so với lúc ban đầu.

Cùng lắm là tôi đi đánh lạc hướng kẻ muốn vào phòng bếp.
Tiểu Côn từ trong tủ thò đầu ra ngoài: “Tô tỷ tỷ, đệ sợ lắm.”

Tôi đi đến nhẹ nhàng trấn an thằng bé: “Đừng sợ, không…”
Một con dao găm đâm vào bụng tôi.

Ánh mắt Tiểu Côn dần thay đổi, cuối cùng lột bỏ sự ngây thơ của một đứa trẻ bình thường, thay vào đó lộ ra vẻ độc ác và dữ tợn của người trưởng thành.
Tôi đã quên, người xuyên không có thế tồn tại ở trong bất kì một cơ thể nào.

Trong thân xác của một đứa trẻ ngây thơ vô tội này, cũng có thể cất giữ một linh hồn của người xuyên không trưởng thành.
Giọng của Tiểu Côn dần mơ hồ:
“Thấy có lòng muốn cứu tôi, tôi sẽ với một bí mật.”
“Điện thoại, không phải là cha tôi bảo tôi đưa cho .”

Tôi trong cơn đau dần tỉnh lại.

Tiêu Linh đang giúp tôi quấn lại băng gạc: “May mà hắn ta ở trong cơ thể của một đứa trẻ, sức không lớn, nếu không thì đã mất mạng rồi.”

Xem ra, bọn họ đã biết thân phận của Phùng Tiểu Côn.

Giọng tôi khàn khàn: “Giang Khả đâu? Mọi người không sao chứ.”
Tiêu Linh lắc đầu: “May mà Giang Khả cảnh giác, dù sao thì ta cũng là công tử Giang gia, bên cạnh có mấy tùy tùng ở bên ngoài.”
Tiêu Linh tôi đầy vẻ khó lường, đè thấp giọng : “Quỳnh Ngọc, có cảm thấy, Giang Khả là người hoàn toàn đáng tin cậy không?”

Tôi ra hiệu cho ấy tiếp: “Chúng ta không muốn chém lẫn nhau, muốn tìm ra người đứng đằng sau, có từng nghĩ, người đứng sau này, trộn lẫn vào cùng chúng ta không?”

“Giang Khả cái gì cũng biết, thân phận ở đây cũng cao hơn chúng ta, nếu như ta muốn…”

Tôi chặn lời của ấy: “Nếu đúng như lời , nếu như ta muốn, chúng ta sớm đã chết rồi.”
“Nhưng mà chị Tiêu Linh này, em có một suy đoán khác.”

Mặt Giang Khả trầm như nước: “Vợ của Giang Tử Hành, tên là Trần Anh.”

Trải qua vài ngày nghỉ ngơi, tôi đã dần tốt lên: “Chữ Anh nào?”
Giang Khả viết chữ lên trên giấy.

Quả nhiên.

“Vợ của Thương Tử Hành, cũng là người xuyên không.”

“Hắn ta cố ý rơi chiếc điện thoại ở chỗ tôi, không phải là hắn ta nhặt , mà là của Trần Anh.”

“Hắn ta đang dối!”

Hôm đó khi bà vú trò chuyện, tôi không để ý, mãi cho đến khi kể lại cho Tiêu Linh, mới nhận ra có gì đó không đúng.

Dựa theo những lời của bà vú, mẹ của Thương Tử Hành là mất vào mùa đông, hiện tại là mùa hè chói chang, sao hắn ta lại đột nhiên ra ngoài thành cúng bái mẹ mình?

Đáp án duy nhất chính là…

Thương Tử Hành bước vào khách quán, từ lúc bắt đầu đã có tính toán trước.
Về sau tôi mới chợt nhớ đến, góc dưới bên phải của vỏ điện thoại, có một chứ “Anh” không dễ thấy.

Đây là chiếc điện thoại của vợ Thương Tử Hành, cũng là dụng cụ để ta ầm ĩ.

Thương Tử Hành xác thực không phải là người xuyên không, điều đó không có nghĩa là, hắn ta không có liên quan đến toàn bộ chuyện này.

Phùng Tiểu Côn có với tôi trước khi chết, điện thoại không phải là của chủ quán đưa cho tôi, thì sẽ là ai?

Nếu như là tự ta cố ý đưa cho tôi, lúc đó thân phận đã bị lộ, không cần phải nhiều lời với tôi như .
Câu của ta rõ ràng chính là đang ám thị cho tôi.

Với tư cách là người thao túng phía sau hệ thống, Thương Tử Hành mới là người hiểu rõ thân phận của từng người.

Hắn ta cầm chiếc điện thoại lao vào sắm vai người vô tội, lại cố ý để nó lại ở phòng trọ của tôi, mục đích chính là vạch trần thân phận của tôi, khiến tôi trở thành mục tiêu bị công kích.

Mà hắn ta phát hiện Tiêu Linh che giấu thân phận của tôi, sau khi tôi lén lút vứt điện thoại đi, lại sai khiến Phùng Tiểu Côn đưa điện thoại cho tôi trước mặt mọi người, khiến tôi hoàn toàn không còn đường lùi.
Chủ quán hạ độc, phóng hỏa, đều nằm trong dự liệu của hắn ta, vì để chúng ta tiếp tục chém , hắn ta lại cố cứu Phùng Tiểu Côn ra ngoài.

Bởi vì hắn ta biết, thân phận trẻ con của Phùng Tiểu Côn vốn có tính nhầm lẫn cực lớn.

Trên thực tế quả thực là như , nếu như không phải Giang Khả mang theo tùy tùng, hắn ta và chủ khách quán nội ứng ngoại hợp, mấy người chúng ta đều sẽ chết trong tay hắn ta.

Phía sau truyền đến một tiếng vỗ tay.

Thương Tử Hành lộ ra nụ khác một trời một vực so với trước đây, bước từng bước vào.

“Các người thế mà lại có thể tìm đến đây, tôi trái lại đã đánh giá thấp các người.”

Phòng linh cữu của Trần Anh.
Thương Tử Hành bước đến trước quan tài băng, Trần Anh đã chết từ lâu nằm yên tĩnh giữa quan tài băng.

Ngay cả bây giờ, hắn vẫn ung dung nho nhã.

“Tôi nàng ấy biết mấy, nàng ấy, hóa ra chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao cho nàng ấy.”

Giọng của hắn ta nhẹ nhàng: “Nhưng không sao, tôi nàng ấy, nàng ấy có thể mãi mãi ở lại bên cạnh tôi.”

Vẻ mặt của hắn ta đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn: “Nhưng, tôi không thể tha cho mấy người xuyên không các người!”

“Coi cảm của chúng tôi như vốn để phô trương, coi chúng tôi thành đối tượng nhiệm vụ của các người, với thích đều có thể tùy ý ra, chỉ cần có thể đạt mục đích của các người là .”

“Các người gọi đây là gì?”

“À đúng, chinh phục.”

Thương Tử Hành lau ngón tay: “Trong mắt các người, chúng tôi vốn không phải là người sống, có thể tùy ý giỡn, sau đó lại vứt bỏ như cái giẻ rách.”

“Người mẹ mà tôi gọi sở dĩ cũng như thế, người lắp bắp chạy đến thích người tôi cũng như .”

Hắn ta ngước mắt lên, lộ ra nụ khinh thường: “Đáng tiếc, người xuyên không các người cao cao tại thượng, không ngờ đến có một ngày sẽ bị tôi giỡn trong lòng bàn tay phải không?”

“Làm nhiều chuyện lừa người như , dù sao vẫn phải có người chuộc tội thay cho những người xuyên không này.”

Hắn ta về phía chúng tôi, thong dong điềm tĩnh, lại càng khiến người ta rùng mình hơn.

“Chúc mừng các người đã đoán đúng, tôi chính là kẻ thao túng phía sau.”

“Nhưng, có tác dụng gì chứ?”

Trong lòng tôi đột nhiên trỗi dậy một dự cảm chẳng lành.

Thương Tử Hành chậm rãi cong khóe miệng: “Bởi vì điều tôi muốn là, những gì hệ thống với các người đều là thật.”

“Tôi chỉ là thay đổi cài đặt nhiệm vụ mà thôi.”
“Điều này có nghĩa là, ai là người sống sót cuối cùng trong số những người xuyên không, không chỉ có thể quay về thế giới của mình mà còn có thể nhận tiền thưởng 100 triệu.”

Tôi lùi lại phía sau một bước.

, mấy người chúng tôi liên thủ lại với nhau để bắt kẻ thao túng phía sau cũng vẫn như cũ không thể thay đổi mệnh lệnh của hệ thống.

Giết hắn ta, mọi người vẫn không thể quay về.

Cách duy nhất để quay về chính là chết đồng hành.

Thương Tử hành tính toán rất chuẩn xác, lại rất tàn nhẫn.

Trong đôi mắt đào hoa của hắn ta đầy vẻ bỡn cợt trêu loài giun dế: “Coi như mấy người đoán đúng thân phận của tôi, vì với mấy người một thông tin.”

“Hiện giờ thế giới này, chỉ còn lại ba người xuyên không các ngươi.”
Một phát lấy mạng.
Con dao này của Thương Tử Hành đâm đủ tàn nhẫn, một câu liền đủ để đoàn đội của chúng tôi tan rã.

“Tôi rất mong chờ, ai có thể lấy tiền thưởng 100 triệu, trở về thế giới của mình đây?”

Ba người chúng tôi đi ra ngoài, nhất thời không ai gì.
Bầu không khí kì dị lan tỏa giữa mấy người chúng tôi.
Khi toàn bộ kẻ địch bị tiêu diệt, liên minh tạm thời dường như cũng trở nên lung lay sắp đổ.

Giang Khả lên tiếng vỡ sự im lặng: “Tôi may mắn nhất, nhập vào cơ thể của một gia đình phú quý, ở đây có ăn có mặc còn có người hầu hạ, không trở về cũng chẳng sao.”

Tiêu Linh cũng giả bộ thoải mái: “Đúng , tôi đã học khá nhiều kỹ năng, ở lại đây cầm kiếm đi đến chân trời cũng khá tốt. Em Tô, nếu em không có nơi nào để đi, thì ở lại đây với tôi, chị em chúng ta tiêu dao tự tại.”

Giang Khả cũng : “Nếu như cần tiền dọc đường, cứ việc đến tìm tôi.”

Bọn họ chuyện rất vui vẻ, tôi hiển nhiên ra , ánh mắt của mỗi người đều không thẳng thắn vô tư.
Sợ là một đằng nghĩ một nẻo.

Cho dù thời cổ đại có tốt, cũng không so với cuộc sống vô tư thoải mái ở thời hiện đại.

Hơn nữa, tiền thưởng 100 triệu, không có ai là không lòng.
Chịu đựng hoàn cảnh sống lạc hậu ở đây, hay là mang 100 triệu quay về xã hội hiện đại?

Không ai sẽ chọn điều phía trước.

10.
Sẽ không có ai.
Nhất định vẫn còn cách khác.
Thương Tử Hành có thể thay đổi hệ thống, tại sao chúng tôi lại không thể?
Kí chủ ban đầu của hệ thống là nằm trong quan tài băng kia, kí chủ chết rồi, mục tiêu chiến lược Thương Tử hành thức tỉnh, hệ thống bị thay đổi.

Nói cách khác, hiện giờ hệ thống thuộc về Thương Tử Hành.
Vậy nếu như, ba người chúng tôi thức tỉnh, mà Thương Tử hành chết, hệ thống có cơ hội thay đổi một lần nữa không?

Hôm đó từ phòng linh cữu trở về, không còn thấy bóng dáng của Giang Khả, Tiêu Linh cũng càng ngày càng ít chuyện.
Tôi quyết định với Tiêu Linh suy nghĩ của mình.

Tiêu Linh dường như rất vui: “Vậy biết đâu chúng ta có thể thử lại một lần nữa.”
Chỉ là, niềm vui của ấy lại trỗn lẫn với nhiều thứ khác, giống như sớm đã đoán điều này, chỉ giả vờ để lộ ra vẻ ngạc nhiên vào lúc này.
Thương Tử Hành thật sự ở phòng linh cữu, đối với sự trở lại quá nhanh của chúng tôi có vẻ hơi kinh ngạc.

Giang Khả dẫn đầu, đầu tiên rút kiếm ra.
“Thương Tử Hành, ngươi, chúng tôi sẽ có cơ hội thay đổi cài đặt hệ thống một lần nữa.”

“Xì” một tiếng, lưỡi đao đâm xuyên qua máu thịt.
Tiêu Linh mở to đôi mắt, khó tin vào lỗ hổng đang không ngừng chảy máu trên cơ thể.

Ai cũng không đoán trước , vừa rồi Giang Khả vẫn còn rút kiếm chĩa về phía Thương Tử Hành đã xoay ngược lại lưỡi kiếm.
Giang Khả giữ chặt thanh kiếm trong tay, lại đâm vào thật mạnh.
“Xin lỗi, lần trước Thương Tử Hành với tôi, nếu như hắn ta chết, chúng ta thực sự có thể quay về.”

“Nhưng cưỡng chế thay đổi hệ thống hai lần, tiền thưởng 100 triệu sẽ biến mất.”

“Vì , tôi không muốn hệ thống này bị thay đổi.”

Tuy nhiên, kiếm của Giang Khả không thể cầm quá lâu, một cây kim bạc nhỏ cũng khảm vào cơ thể ta.

Khóe miệng Tiêu Linh chảy ra máu: “Thật không ngờ, vẫn ra tay nhanh hơn tôi.”

Kim bạc…

Lúc đầu là từ trong miệng Giang Khả nghe đến món đồ này, lại không ngờ, mãi đến tận ngày hôm nay, tôi mới thấy nó.
Còn ở trong tay của Tiêu Linh.

, người khi đó gi/ết c/hết Chu Đệ, rốt cuộc là ai?
Tôi lùi về sau mấy bước, quay đầu lại về phía Thương Tử Hành.

Thương Tử hành nhún vai, về phía tôi lộ ra nụ : “Cô xem, không ai có thể cưỡng lại khi đủ sự cám dỗ.”

“Tôi lén lút với từng người bọn họ việc thay đổi hệ thống sẽ mất đi tiền thưởng, không ngờ, người sống sót đến cuối cùng lại là .”

Đúng , người sống sót cuối cùng là tôi.

Bởi vì tôi yếu nhất, dễ gi/ết ch/ết nhất, vì bọn họ đều hướng lưỡi dao về phía đối phương có tính uy hiếp nhất.

Đánh bậy đánh bạ đến cuối cùng chỉ còn tôi sống sót.

Giọng cứng nhắc của hệ thống cuối cùng cũng vang lên:
“Chúc mừng người xuyên không sống sót cuối cùng, bây giờ bắt đầu quá trình chuyển đổi.”

Thế giới này dần tan biến trước mắt tôi, lời của thuyết thư tiên sinh quanh quẩn trong tâm trí tôi:

Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi mà tới, thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà đi.

Chỉ vì hai chữ tham tiền mà đáng thương nhất là xảy ra chuyện cha con giếc nhau, phu thê tan đàn xẻ nghé, đâu đâu cũng .

Chưa kể là nơi đất khách quê người bèo nước gặp nhau, một khi chữ lợi rơi xuống sẽ ch.é.m gi/ết lẫn nhau, nhạc tàn người tan.
Trước khi ý thức biến mất, tôi thấy Thương Tử Hành tự mình nằm vào trong quan tài băng.

Hắn ta vuốt ve khuôn mặt người phụ nữ: “Hóa ra mỗi người đều không cưỡng lại sự cám dỗ, hiện tại, tôi đến bầu với em.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...