1
Ngày thứ hai sau khi nữ minh tinh nổi tiếng Lâm Trường Dĩnh qua đời vì t,ai n ,ạn xe, cha tôi lập tức đưa con riêng về nhà, bảo tôi phải sống hòa thuận với ta.
Trên bàn trà gỗ trắc còn đặt tờ báo mới nhất trong ngày, trang bìa chính là cáo phó của Lâm Trường Dĩnh.
Tôi mỉm đang nép sau lưng cha, giọng dịu dàng, tao nhã:
“Cha cứ yên tâm, chúng con nhất định sẽ hòa thuận.”
Nét mặt cha giãn ra như trút gánh nặng, liền bày ra tư thế gia chủ chỉ đạo mẹ tôi:
“Vân Vân vừa mới mất mẹ, bà cũng phải xem nó như con ruột.”
Khóe môi mẹ tôi nở nụ nhàn nhạt, chẳng hề hứa hẹn điều gì, chỉ nhẹ nhàng bảo quản gia chuẩn bị phòng cho Nhị tiểu thư.
Cuối cùng như lơ đãng nhắc đến việc công ty bên ngoại gia vừa ký một vụ ăn lớn, lập tức chặn đứng lời cha tôi muốn .
Nhìn ông ta vừa muốn mở miệng lại đành bậm môi im lặng, trong mắt tôi vụt qua một tia giễu cợt.
Tôi biết ông đang nghĩ gì.
Tôi là con duy nhất của nhà họ Tạ, tài sản cả nhà họ Tạ và bên nhà mẹ sau này đều sẽ về tay tôi. Giờ đón đứa con riêng ngoài giá thú về, dĩ nhiên là muốn chia phần gia tài.
Nhưng mẹ tôi đã cố ý lấy thế lực nhà ngoại ra trấn áp, khiến cha tôi mất mặt mà chẳng dám lên tiếng.
Thế nên ông mới bảo quản gia tổ chức một buổi tiệc vào cuối tuần ở nhà họ Tạ, coi như là tiệc chào mừng Nhị tiểu thư Tạ Vân trở về.
Nói xong, ánh mắt ông ta mang chút thách thức mẹ tôi, song bà chỉ bình thản mỉm như thể chưa từng bị chọc giận.
Cha dẫn Tạ Vân đi tham quan khắp biệt phủ, để lại tôi và mẹ ngồi trong nhà hoa thưởng trà chiều.
Trong ấm trà cổ đang ủ trà Phượng Hoàng Đơn Tùng thượng hạng, mẹ tôi đón lấy chén trà tôi đưa, khẽ:
“Lâm Trường Dĩnh đã ch ,et, nhiệm vụ của mẹ coi như hoàn thành. Con bé kia… cứ xem như bài thực hành cho con .”
“Nhớ kỹ những điều mẹ dạy, khiến nó tự mình rời khỏi nhà họ Tạ một cách hợp hợp lý.”
Tôi cong mắt , bước đến bên mẹ nũng nịu:
“Nếu chẳng may con lỡ tay ‘chơi ch ,et’ con riêng kia, mẹ sẽ giúp con dọn dẹp hậu quả chứ?”
Người phụ nữ ngồi cạnh tao nhã hiền hậu, lời ra khiến người nghe l,ạnh sống lưng:
“Nếu nó biết điều, tự nhiên sẽ tha cho nó một con đường sống.”
“Nhưng nếu nó vọng tưởng chiếm lấy thứ không thuộc về mình… thì con cũng đừng nương tay gì.”
Tôi mỉm gật đầu, rồi ngước thiếu nữ đang hưng phấn đứng trên ban công tầng hai, đáy mắt ánh lên một tia âm u.
2
Con riêng của tiểu tam thì gì biết điều cho nổi.
Đêm dạ tiệc, quá nửa giới hào môn Hải Thành đều tề tựu tại nhà họ Tạ, cùng nhau chứng kiến cha tôi giới thiệu đứa con riêng Tạ Vân của mình.
Tạ Vân vốn xuất thân là sao nhí, từ nhỏ theo mẹ lăn lộn trong giới giải trí, cũng coi như từng thấy qua trường đời, không rụt rè như những đứa con riêng khác.
Đám công tử tiểu thư xung quanh đều tôi đầy ái ngại, ai cũng hiểu cha tôi đang khiêu khích tôi và mẹ, muốn ám chỉ rằng tôi không còn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tạ nữa.
Sau màn chúc rượu, các vị thiếu gia tiểu thư túm năm tụm ba trò chuyện vui vẻ, chỉ trừ mỗi nhân vật chính của buổi tiệc, Tạ Vân, là bị ngó lơ hoàn toàn.
Dù ta có nổi tiếng cỡ nào, thì mẹ ta cũng chỉ là một ả diễn viên bị giới hào môn xem thường.
Cô ta vốn là con riêng, thân phận mập mờ, chẳng ai muốn dây dưa.
Huống chi tôi, đại tiểu thư của nhà họ Tạ vẫn còn ở đây. Ai thèm nể mặt một con riêng chứ.
Tạ Vân từng nâng như nâng trứng trong phim trường, giờ đột nhiên bị lạnh nhạt, trong lòng hẳn chẳng cam tâm.
Tôi nhờ mẹ dạy dỗ chu đáo, tính lại đúng mực, nên lòng rất nhiều người, các công tử tiểu thư đều tụ quanh tôi trò chuyện.
Tạ Vân bị lập, trong mắt thoáng hiện một tia ghen tị, để lấy lại sự ý, ta chủ đến bên tôi giữa đám đông, nhất quyết muốn kính tôi một ly rượu.
Tôi từ chối, ta mất mặt, liền ép người bên cạnh tôi uống thay.
Cô ta tưởng với danh tiếng minh tinh của mình, mọi người sẽ nể mặt.
Ai ngờ thiếu gia nhà họ Việt đang đứng cạnh tôi lại chẳng nể nang gì, lạnh:
“Thu hết mấy cái trò rượu chè trên bàn tiệc của đi, đúng là thứ ,vô giáo dục.”
“Một đứa con riêng mà cũng dám vọng tưởng tôi sẽ nể mặt?”
Tôi khẽ mím môi . Vận xui của Tạ Vân quả thật không nhỏ.
Gần đây thiếu gia nhà họ Việt đang tranh giành gia sản với một đứa con riêng khác, ta tự đưa đầu đến cửa bị ch ,ửi cũng chẳng oan.
Tạ Vân không ngờ mình bị m,ắng thẳng mặt, liền đứng sững tại chỗ.
Bạn thân tôi cũng nhạo:
“Cô đừng là tưởng bọn tôi tụ họp ở đây là vì hoan nghênh nhé?”
“Một tiểu minh tinh, con riêng nhà họ Tạ, xứng sao? Nói ra rụng rốn.”
“Nếu không nể mặt nhà họ Tạ và nhà mẹ của chị , chúng tôi còn lâu mới đến.”
Đám công tử tiểu thư quanh đó nghe thế liền lên .
Lễ nghi chỉ là vỏ bọc của giới quý tộc, ai nấy đều sắc bén đ ,ộc mồm đ ,ộc miệng, chơi chung từ nhỏ, chẳng buồn giả bộ nữa.
Tạ Vân bị bẽ mặt trước đám đông, chưa từng th , ảm , đến thế, chỉ biết đứng đó luống cuống.
Tôi cũng cùng họ, thong thả xem trò hay.
Dạ tiệc kết thúc với cảnh Tạ Vân lặng lẽ rời đi trong tủi nh ,ục, còn chúng tôi thì tiếp tục chuyện trò rôm rả.
Nhà họ Việt gần đây bắt đầu lấn sân giới giải trí, lý lịch của Tạ Vân sớm đã bị điều tra sạch.
Mối quan hệ giữa Lâm Trường Dĩnh, mẹ Tạ Vân, và cha tôi, giới trong nghề ai cũng biết.
Ban đầu, mẹ tôi và cha là liên hôn thương nghiệp, bà chẳng buồn để tâm.
Nhưng đến khi Tạ Vân ra đời, bà mới bắt đầu cảnh giác.
Dù là con riêng, nó vẫn có quyền thừa kế. Nhưng nhà họ Tạ và nhà mẹ tôi tuyệt đối không để nó c ,ướp mất một xu.
Trước kia thì còn tha, giờ ta dám chính thức bước chân vào nhà, thì cũng đừng trách chúng tôi ra tay không nương.
Đám công tử tiểu thư cũng chẳng ai ưa nổi ta.
Giới quý tộc chẳng khác nào một chiếc bánh nhỏ, càng nhiều người chia phần, mỗi người lại càng ít.
Nếu Lâm Trường Dĩnh còn sống, có lẽ Tạ Vân còn có cơ hội chen chân.
Giờ Lâm Trường Dĩnh đã ch,et, với năng lực của Tạ Vân, sớm muộn cũng sẽ bị đá ra khỏi nhà họ Tạ.
Bị s,ỉ nh ,ục, Tạ Vân đương nhiên muốn đi méc.
Kết thúc dạ tiệc, cha tôi nghe ta khóc kể xong thì nổi trận lôi đình, lập tức sai quản gia gọi tôi.
Lúc đó tôi đang tẩy trang, nghe cũng không vội, chỉ thong thả búi lại tóc rồi bước xuống lầu.
Dưới phòng khách, Tạ Vân đang ngồi trước mặt cha tôi, bộ dạng yếu ớt, nước mắt còn đọng trên má, càng khiến người ta thương xót.
Vừa thấy tôi xuống, cha tôi quát lên:
“Con còn dám ăn diện à? Em con bị s,ỉ nh ,ục ngay trước mặt bao nhiêu người, con cũng không ra tay bảo vệ nó?”
Tôi nhướng mày, tỏ vẻ kinh ngạc ông:
“Cha à, hay là cha hỏi xem vì sao em ấy lại bị s,ỉ nh ,ục?”
“Cô ta bưng ly rượu đi khắp tiệc kính từng người, còn ép thiếu gia nhà họ Việt uống, dùng cả đạo đức để uy h ,,iếp.”
“Nếu con không ngăn, lỡ thiếu gia Việt nổi giận, không hợp tác với chúng ta thì sao?”
“Vả lại, em ấy không đón nhận, chẳng lẽ con phải ép người ta tiếp nhận em ấy? Con tự thấy nhà họ Tạ chưa đến mức có thể bắt thiên hạ phải cúi đầu.”
Chỉ vài lời, tôi đã chuyển toàn bộ trách nhiệm sang Tạ Vân. Cô ta bị hỏi mà đỏ mặt tía tai, không thốt lời nào.
Tôi mỉm cúi đầu với cha, rồi xoay người trở về phòng…
3
Để bồi dưỡng Tạ Vân, cha tôi dứt khoát chuyển ta đến học cùng trường quốc tế với tôi.
Thế thành tích văn hóa của Tạ Vân thì tệ không tả, để giữ thể diện cho nhà họ Tạ, cha tôi lại cố ép ta vào lớp thực nghiệm mà tôi đang theo học.
Lớp thực nghiệm có giáo trình liên kết quốc tế, giảng dạy chủ yếu bằng tiếng Anh, học sinh còn có thể chọn thêm ngoại ngữ hai theo sở thích.
Ngay cả tiết thể dục cũng rất đa dạng, học kỳ này chuyên tu môn khúc cầu trên lưng ngựa (polo).
Từ khi vào nhà họ Tạ, để ta yên tâm học hành, cha đã cho dừng gần hết các lịch trình công việc của Tạ Vân.
Nhưng đầu óc Tạ Vân thì rỗng tuếch, chẳng di truyền chút thiên phú nào, ngày ngày chỉ biết ăn chơi hưởng thụ.
Không dám công khai chống lại cha, ta chỉ biết cắm đầu vào mấy trang mạng xã hội.
Để có ảnh đẹp đăng lên, ta cố chọn con ngựa to đẹp nhất trường.
Thậm chí còn ngông cuồng không chịu mang đồ bảo hộ.
Tôi thấy ta giơ điện thoại lên tự sướng, khóe môi khẽ nhếch, huýt sáo một tiếng.
Chú ngựa dưới thân ta như nhận hiệu lệnh, liền phi như bay về phía trung tâm bãi cỏ.
Điện thoại văng khỏi tay, Tạ Vân hoảng loạn ôm lấy cổ ngựa, mông chổng cao, vừa khôi hài vừa buồn .
Tôi thong thả cưỡi ngựa, lấy điện thoại ra chụp lại dáng vẻ thảm ấy.
Cô thân của tôi vỗ vai tôi :
“Nhớ gửi cho tớ bản sao nhé, cái dáng cong mông này y hệt con mèo Tom bị ngã.”
Cuối cùng Tạ Vân vẫn ngã khỏi ngựa, nhân viên trực liền lao tới như gặp đại địch, vội đỡ ta dậy, mặt đập thẳng xuống đất.
Tôi lúc đó đang ngồi thư thả trong khu nghỉ bên cạnh xem trò vui. Người phụ trách đứng cạnh tôi sắp khóc đến nơi.
Tôi an ủi ta:
“Yên tâm đi, là ta tự chuốc lấy, không chịu mang đồ bảo hộ, chẳng liên quan gì đến các cả.”
“Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi đều là nhân chứng. Không ai để ta ăn vạ đâu.”
Bạn thấy sao?