Cuộc Chiến Giành Quyền [...] – Chương 2

3

Tối hôm sau, tôi đứng trong phòng mình, bằng tuổi tôi, chỉ biết bật vì tức.

Bố mẹ tôi đúng là chưa từ bỏ ý định thật.

Vừa đuổi một đứa, lại lôi về một đứa khác.

Mẹ tôi đứng chắn ngay cửa phòng tôi.

“Tiêu Chi, để mẹ giới thiệu, đây là con ruột của tụi mẹ, cũng là tiểu thư thật sự của nhà họ Tiêu – Tiêu Viên Viên.”

Có phải con ruột hay không, tự họ biết rõ.

Không đẻ nổi quả trứng nào, mà còn dựng cả kịch bản “con thật, con giả” cho tôi xem.

Ánh mắt tôi đầy mỉa mai khi chạm vào ánh mắt Tiêu Viên Viên.

Trong mắt ta không hề có sự yếu đuối như những người trước.

Cô ta có dã tâm.

Xem ra bố mẹ lần này chọn một “ứng viên sáng giá” rồi.

“Được thôi, cứ để ta ở lại.”

Bố mẹ tôi sáng bừng đôi mắt, không ngờ tôi lại đồng ý nhanh như .

Mẹ ôm chặt Tiêu Viên Viên, ánh mắt đầy thương.

“Viên Viên à, đây là chị của con. Dù không phải chị ruột, con cứ yên tâm, sau này mọi thứ trong nhà này đều là của con.”

Bà ta đặc biệt nhấn mạnh: “mọi thứ trong nhà này.”

Câu đó đầy ẩn ý, tôi nghe là hiểu ngay.

Tìm một con rối về để chiếm gia sản.

Tiếc là con rối này sẽ bị tôi chơi đến chết.

Mẹ tôi ánh mắt dịu dàng, đầy cảm nắm chặt tay Tiêu Viên Viên.

“Viên Viên à, con có thích căn phòng này không? Đây là chị con thương con nên nhường lại đó, con phải biết trân trọng nhé.”

Tôi nhướn mày:

“Tôi lúc nào là tôi nhường?”

Bố tôi liền gắt lên:

“Em con mới trở về, con nhường một chút thì sao? Sau này tất cả mọi thứ trong nhà này sẽ là của nó, đừng là căn phòng, đến công ty nó muốn thì tụi ta cũng sẽ đưa cho nó!”

Tôi vỗ tay.

“Hay thật đấy, nhé.”

Bố mẹ tôi tưởng tôi đồng ý rồi.

4

Tối hôm đó, trong phòng Tiêu Viên Viên vang lên một tiếng hét chói tai.

“Á! Có chuột! Một con chuột to đùng!”

“Bố mẹ ơi! Cứu con với!”

Tiêu Viên Viên mặt cắt không còn giọt máu chạy ra khỏi phòng, hét toáng lên là có chuột.

Cả nhà đều bị đánh thức.

Ai cũng lảo đảo ngái ngủ ta.

Vừa thấy tôi, Tiêu Viên Viên đã chỉ tay vào tôi:

“Nhất định là chị ta! Em giành phòng chị ta nên chị ta tức giận, chính chị ta bắt chuột thả vào!”

Bố mẹ tôi còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì.

Nhưng phản ứng đầu tiên vẫn là nghi ngờ tôi.

“Nhà đang yên đang lành sao lại có chuột? Tiêu Chi, con xem chuyện này là sao?”

Tôi nhún vai:

“Con chưa bao giờ thấy có con chuột nào. Con ở trong phòng đó suốt, chưa từng gặp chuyện gì. Tại sao đến lượt ta thì lại có chuột? Hay là người ta bẩn quá ấy chứ.”

“Chị bậy! Rõ ràng là chị !”

Tiêu Viên Viên giờ cứ nhắm mắt là lại thấy cảnh con chuột to tướng bò ngay trước mặt. Cô ta chui vào lòng mẹ tôi run rẩy.

Bố tôi nhíu mày, quát lên:

“Tiêu Chi, con quá đáng quá rồi, xin lỗi em đi!”

Tôi bật :

“Bố mẹ gán mác nhanh thật đấy. Con từ nhỏ đã mắc chứng sạch sẽ mà, bố mẹ không biết sao?”

Họ sững người.

Từng ấy năm nay, tôi luôn sống một mình, vì tôi mắc chứng sạch sẽ nặng. Chăn gối đều phải khử trùng mỗi ngày mới ngủ , đồ mặc sát người không bao giờ dùng quá mười lần.

“Một con chuột nếu thật sự xuất hiện, thì không chỉ chạy trong mỗi phòng ngủ. Nếu nó bò ra ngoài, con sẽ dọn ra khỏi nhà ngay. Mà hơn hết, con chưa từng là con nhường phòng đâu nhé.”

Tôi liếc Tiêu Viên Viên đầy ẩn ý:

“Vở kịch do em tự biên tự diễn này, cũng mới mẻ phết.”

Ánh mắt Tiêu Viên Viên thoáng qua một tia hoảng loạn:

“Bố mẹ, hai người phải tin con…”

Mẹ tôi vẫn cố dỗ dành ta, ánh mắt đã không còn thương nữa, chỉ còn sự qua loa gượng gạo.

Tôi ngáp một cái rồi quay lưng bỏ đi:

“Cứ tiếp tục đi nhé. Tôi đi ngủ đây. Chuột thật hay chuột giả thì mai gọi đội chuyên bắt chuột tới kiểm tra, ầm lên gì.”

Bố mẹ tôi nghe cũng thấy có lý. Đã khuya lắm rồi, họ cũng mệt, chẳng hơi đâu mà cãi vã.

Sau khi an ủi Tiêu Viên Viên, mọi người ai về phòng nấy.

Chẳng bao lâu sau, tôi nhận tin nhắn từ Tiêu Viên Viên.

“Cứ đợi đấy, tối nay chỉ mới là bắt đầu thôi!”

Tôi bật .

Đứa nào buông lời hung hăng sớm, sẽ là đứa thua đầu tiên.

Cô ta tự đạo diễn màn kịch con chuột để khiến bố mẹ chán ghét tôi, lại quên mất mình cũng là đồ giả, đến cả thói quen sống của tôi cũng không điều tra cho rõ.

Bố mẹ tôi đâu có ngu đến mức để người khác lợi dụng công cụ.

5

Ngày hôm sau, bố mẹ đã sắp lịch học dày đặc cho Tiêu Viên Viên.

Tất cả các môn học ta sắp xếp đều liên quan đến kinh doanh.

Rõ ràng là muốn ta bước chân vào công ty, cạnh tranh với tôi.

Đáng tiếc, vô ích thôi.

Giáo viên quản trị học của Tiêu Viên Viên bị tôi đổi thành một thực tập sinh của trung tâm đào tạo, người nửa đường đổi nghề chỉ vì kiếm tiền.

Còn giáo viên kinh tế học thì bị tôi đổi thành một thầy dạy sử, chỉ biết kể chuyện mà chẳng giảng cái gì nên hồn.

Học mấy buổi xong, Tiêu Viên Viên vẫn không hiểu nổi một chữ.

Không chỉ , ta còn ngày nào cũng muốn giành giật với tôi đủ thứ.

Theo ý mẹ tôi, ta chiếm luôn phòng thay đồ của tôi.

Tôi vào camera giám sát, thấy Tiêu Viên Viên đang bê hết túi xách, quần áo của tôi về phòng mình.

Có vài món còn bị ta nhét vào túi giấy da bò, chuẩn bị đem bán.

Tôi tua lại đoạn video, ngồi đếm từng món.

Mười vạn, năm mươi vạn, một trăm vạn…

Đủ để tống vào tù rồi đấy.

6

Bố mẹ tôi tưởng mình sắp thắng cuộc.

Họ muốn tổ chức một buổi tiệc nhận người thân, công khai thân phận “con ruột” của Tiêu Viên Viên, tiện thể ám chỉ với tất cả mọi người rằng tôi chỉ là đồ giả mạo.

Chưa dừng lại ở đó, họ còn nhắm cho ta một mối liên hôn với công tử nhà họ Thẩm, chuẩn bị liên kết với Thẩm gia.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...