Cuộc Chiến Đấu Giá [...] – Chương 3

May mắn thay, trong một lần tài xế , tôi đưa ấy, lúc đó đang say như chết, an toàn về nhà, ở lại canh chừng đến sáng.

Sáng hôm sau, tỉnh lại, việc đầu tiên là thấy tôi đang ngồi lặng lẽ bên giường.

Sau một hồi kiểm tra camera giám sát, phát hiện tôi không hề đụng đến , thậm chí còn thay ga giường khi nôn ra lúc nửa đêm.

“Làm tài xế cho tôi nhé. Hai vạn một tháng.”

Chính câu đơn giản ấy đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi.

Một bước ngoặt tưởng chừng vô lý, lại mở ra cơ hội cho tôi bắt đầu lại.

Từ đó, tôi ngày đêm theo sát Giang Tình, học hỏi từ từng kỹ năng kinh doanh và đàm phán.

Giữa chúng tôi, từ đồng hành đến rung , cảm cũng dần chớm nở.

Khác với nhà họ Thẩm, một gia đình thật sự quyền quý sẽ không quan tâm xuất thân, mà chỉ năng lực.

Tinh thần kiên trì của tôi cuối cùng cũng nhà họ Giang công nhận.

Một năm sau, tôi và Giang Tình bí mật tổ chức đám cưới ở nước ngoài.

Tôi từng nghĩ, hôn lễ của giới siêu giàu chắc sẽ cực kỳ xa hoa, đến mức tôi hồi hộp cả đêm không ngủ.

Không ngờ, lễ cưới chỉ đơn giản có vài người, và chính cha của Giang Tình đã trao tay con cho tôi.

Hôm ấy, ông cúi xuống thì thầm bên tai tôi một câu mà cả đời này tôi không quên:

“Thẩm Trọng, năm xưa ta cũng giống cậu, là đứa bị hào môn đuổi khỏi nhà.”

“May thay, trong cậu, ta thấy lại hình bóng của ta năm ấy.”

“Nên ta mới sẵn lòng trao con cho cậu.”

“Hãy nhớ kỹ, là đàn ông, đừng bao giờ sợ bị khinh thường. Chỉ cần trong tim còn giữ lửa, sẽ có ngày đứng trên đỉnh cao xuống tất cả.”

Cũng chính nhờ những lời ấy, tôi mới kiên trì suốt bao năm dựng nên chuỗi đấu giá từ thiện khắp cả nước.

Tôi là vì những đứa trẻ nơi núi rừng nghèo khó, để chúng có một cơ hội thấy thế giới rộng lớn hơn.

Khí thế bộc phát từ người tôi khiến Thẩm Minh sững người, giọng run rẩy:

“Thẩm… Thẩm Trọng… Anh thật sự từng đến Bắc Kinh sao?”

Tôi thẳng hắn, ánh mắt lạnh lùng, giọng không mang chút cảm :

“Công tử Thẩm, tôi có một câu đã nghẹn trong lòng suốt hai mươi năm.”

“Hôm nay, tôi tặng nó cho ngài.”

“Đừng bao giờ coi thường một người đàn ông còn mang trong mình ngọn lửa chiến đấu.”

07

Con ngươi Thẩm Minh đảo liên tục, rõ ràng là vẫn không thể tin nổi tất cả những gì đang xảy ra trước mắt.

“Không… không thể nào!”

“Nếu như thật sự đã gả vào nhà họ Giang từ sớm, sao giờ này mới quay lại?”

“Chắc chắn là đang lừa tôi đúng không? Anh và Giang tỷ thông đồng với nhau để cố khiến nhà họ Thẩm hối hận, có phải không?”

Tôi hắn như một kẻ ngu dốt, lạnh lùng đáp:

“Công tử Thẩm, tôi rồi, cậu không hợp kinh doanh, mà cứ không chịu tin.”

“Cậu nghĩ trên đời này có ai đủ bản lĩnh để khiến toàn bộ nhà họ Giang diễn kịch cùng tôi à?”

Thẩm Minh há miệng định gì đó, tôi giơ tay lên ngắt lời.

“Thôi khỏi, tôi biết cậu định hỏi gì rồi.”

“Cậu muốn hỏi: đã kết thân với nhà họ Giang, sao tôi không về báo thù ngay từ đầu, đúng chứ?”

Thẩm Minh theo bản năng gật đầu, ánh mắt trống rỗng như kẻ mất hồn.

Tôi lạnh, rồi chậm rãi :

“Công tử Thẩm, cậu còn nhớ câu tục ngữ quê mình không?”

Nói đến đây, giọng tôi bỗng trầm xuống, lạnh như băng:

“Heo, phải nuôi cho béo… mới mổ!”

Lời vừa thốt ra, toàn thân Thẩm Minh run rẩy, sợ đến mức tè ra quần.

Hắn run rẩy chỉ vào Giang Tình đang đứng cạnh tôi, giọng sắp khóc:

“Vậy… còn ấy? Tại sao ấy lại chịu gả cho cái loại phế vật như ?”

Nhưng lần này, tôi chưa kịp mở miệng, vợ tôi đã bước ra trước một bước.

“Câm miệng cho tôi!”

“Chồng tôi không phải phế vật như !”

“Anh ấy là cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Giang thị, cũng là tân thủ phủ sắp ghi tên lên bảng xếp hạng Forbes năm nay!”

Lời vừa dứt, cả hội trường như nổ tung.

“Không thể nào! Trên đời có chuyện trùng hợp đến thế sao? Một kẻ bị ruồng bỏ lại ngoi lên thành thủ phủ à? Cả phim cũng không dám quay kiểu này đâu!”

“Khoan đã… tôi chợt nhớ ra một chuyện. Mọi người có nhớ tên buổi đấu giá hôm nay không?”

“Thẩm Giang! Chẳng phải là ghép từ họ ‘Thẩm’ và ‘Giang’ sao? Lại còn để họ Thẩm lên trước họ Giang!”

Tiếng xì xào vụt tắt.

Tôi đảo mắt quanh.

“Sao không tiếp đi? Câm hết rồi à?”

Mọi người đưa mắt nhau, không ai dám thẳng tôi nữa, đồng loạt cúi đầu lặng lẽ.

Tôi lạnh, bước lên vài bước, giọng nghiêm nghị:

“Những ai lúc nãy lựa chọn đứng về phía nhà họ Thẩm, mời bước lên một bước.”

Không một ai dám nhúc nhích, ngược lại còn lùi về phía sau.

Tôi đã đoán trước kết cục này, bèn chỉ lên camera giám sát trên trần nhà:

“Các vị, tôi đang cho các người một cơ hội để tự giác bước ra.”

“Tôi nhắc lại, buổi đấu giá có ghi hình trực tiếp, mọi lời và hành vi của các người đều đã ghi lại rõ ràng.”

“Nếu để tôi điều tra ra sau mà các người còn dám chối, hậu quả… tôi đảm bảo các người gánh không nổi đâu.”

Vừa dứt lời, lập tức có một người không chịu nổi áp lực, run rẩy bước ra.

Tôi bước đến vỗ vai người đó, mỉm :

“Tốt. Trong số họ, là người đầu tiên dám nhận sai.”

“Là phần thưởng, tôi tha cho .”

Chưa đến một giây sau, người thứ hai, thứ ba… liên tục bước ra.

Cuối cùng, trong đám đông chỉ còn lại vài người cố chấp đứng yên.

Đối với những ai chưa từng tổn đến tôi, tôi liền trân trọng cúi đầu cảm ơn họ một cách chân thành.

Hành ấy khiến những ông chủ đã bước ra trước đó thoáng chốc ngập tràn hối hận.

Dù sao thì… ân của một vị thủ phủ, há có thể đong đếm?

“Ngài Thẩm, giờ chúng tôi đã nhận lỗi rồi, liệu có thể…”

“Dừng!”

Tôi quay đầu lại, nhếch mép:

“Mỗi người quyên góp 10 vạn, sau đó tự rút lui.”

“Nếu để tôi phát hiện ai chơi trò gian dối, sau này tôi sẽ tự mình đến ‘thăm hỏi’ tận nơi.”

08

Lời tôi vừa dứt, cả hội trường lập tức nhốn nháo.

“Ngài Thẩm, thế này là sao? Vừa nãy ngài rõ ràng bảo chỉ cần nhận lỗi là sẽ tha thứ cơ mà?”

“Đúng ! Rõ ràng ai cũng nghe thấy. Ngài không thể ỷ có nhà họ Giang chống lưng mà lật lọng !”

Tôi đảo mắt bọn họ một lượt, đợi khán phòng yên lại mới lạnh lùng đáp:

“Đúng, tôi có tha thứ. Nhưng tôi chưa từng các người không cần quyên góp.”

“Hơn nữa, đây là buổi đấu giá từ thiện, chẳng phải cốt để việc thiện sao?”

Lời tôi vừa dứt khiến bầu không khí căng lên rõ rệt, tôi hoàn toàn không quan tâm.

“Các vị, nếu muốn có kết cục như nhà họ Thẩm, tôi không ngại để các người ở lại.”

Thẩm Minh, người nãy giờ im lặng, nghe đến đây mới ngơ ngác ngẩng đầu lên:

“Thẩm Trọng… ý là gì? Tôi đã gì sai?”

Tôi mỉm , lắc ngón tay trỏ:

“Không không không, công tử Thẩm, cậu không giống họ.”

“Vì nếu kết quả mà , thì việc tôi bị đuổi khỏi Thẩm gia lại là điều tốt nhất từng xảy ra.”

“Nhưng cảm giác bị đuổi như chó khỏi nhà… tôi vẫn nhớ như in đến tận bây giờ!”

Nói đến đây, ánh mắt tôi lạnh như băng.

“Công tử Thẩm, thì xem, món nợ này… tôi nên tính thế nào với cậu?”

Thẩm Minh lặng người vài giây, rồi bất ngờ bật khóc nức nở.

“Thẩm Trọng, tôi thật sự biết lỗi rồi!”

“Coi như năm xưa nhà họ Thẩm từng cưu mang , tha cho tôi lần này không?”

“Lúc đó tôi còn nhỏ, chỉ vì ganh tị mới chuyện hồ đồ… sau này tôi sẽ sửa, không?”

Vừa dứt lời, hắn lập tức quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục.

Tôi cảnh trước mắt mà không khỏi chua chát.

Một công tử từng ngạo nghễ cả Kinh Hải, giờ lại vứt bỏ cả liêm sỉ để cầu xin tha thứ.

Tôi bắt đầu tự hỏi, năm đó rốt cuộc vì sao mình lại bị một kẻ như đuổi ra đường?

Thẩm Minh tưởng tôi cảm trước màn “diễn” vừa rồi, tiếp tục chơi chiêu cảm:

“Ngài Thẩm, ngài còn nhớ cha tôi không? Nếu không có ông ấy, e là ngài đã chết đói từ lâu.”

“Dù sao chúng ta cũng từng là em một nhà… ít ra cũng nên vì nghĩa cha tôi mà tha cho tôi chứ!”

Thẩm Minh thật sự nghĩ rằng chỉ cần nhắc đến cha hắn là tôi sẽ mềm lòng.

Nhưng lần này, hắn đã tính sai, sai đến mức thảm bại.

“Công tử Thẩm, cậu còn mặt mũi nhắc đến Thẩm Thiên, cái đồ chó má ấy sao?”

Tôi kích đến mức giọng run lên:

“Nếu không phải vì hắn, tôi đã chẳng đến mức không có nổi một bữa cơm mà ăn!”

Ngay khi tôi ra những lời đó, vợ tôi cũng nghẹn ngào rơi lệ.

“Chồng à… chuyện cũ nhắc lại gì, bọn họ đối xử với như , em thật sự xót xa lắm…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...