Cuộc Chiến Của Những [...] – Chương 2

Vì đây là nền tảng trong nước nên hầu hết người xem đều là dân Trung.

Tôi và ấy vừa trò chuyện với mọi người, vừa giới thiệu các món đặc sản ở nhà hàng.

Không khí đang rất vui vẻ.

Thì đúng lúc ấy, có mấy tên du khách nước ngoài không mấy thân thiện bước tới.

Thấy tụi tôi, bọn họ bắt đầu buông lời trêu chọc.

Tụi tôi lạnh lùng từ chối, thế mà bọn họ vẫn không chịu dừng lại.

Một tên bất ngờ tiến tới, đưa tay sờ mặt tôi.

Thậm chí còn có tên khác định thò tay vào áo tôi!

Mặt mũi bóng nhẫy như váng dầu, đến mức tôi thấy Thẩm Cẩn Ngôn còn dễ hơn tụi này.

Vốn đang rất vui, tự nhiên gặp ngay một đám bĩnh.

Tôi bảo thân xoay camera livestream về phía bọn họ, sau đó mỉm đáp bằng tiếng Anh:

“Tôi sẽ báo cáo chuyện này với đại sứ quán. Nếu không nhận lời xin lỗi thích đáng, tôi sẽ theo đuổi đến cùng.”

Sắc mặt mấy tên kia lập tức biến đổi. Định quay ra dọa nạt lại.

Nhưng chưa kịp gì, các vệ sĩ của tụi tôi đã bước lên.

Mấy tên đó lập tức chột dạ, rõ ràng không ngờ tụi tôi đi đông như .

Đến lúc lại mới phát hiện tụi tôi đang livestream.

Chúng sợ vạ miệng ảnh hưởng đến mình, lại càng không dám dây vào đại sứ quán — vì nổi tiếng là “bảo vệ công dân đến cùng”.

Thế là bọn họ đành cúi đầu xin lỗi.

Tên đã sàm sỡ tôi còn bị mình một cú cảnh cáo.

Vụ việc đến đây mới xem như kết thúc.

Trở lại với phòng livestream, người xem ngày càng náo nhiệt hơn.

Bình luận nhảy lên liên tục:

“Trời ơi, hai chị ra nước ngoài mà oách dữ trời!”

“Đúng rồi đúng rồi! Đụng tới mấy chị đẹp này là đụng trúng thép luôn đó nha!”

“Khoan… chỉ có mình tui để ý mấy đằng sau chị ấy thôi hả? Trời đất, vệ sĩ gì mà toàn trai đẹp ! Tôi cũng muốn có một dàn như á!”

Chỉ với một buổi livestream trong lúc ăn, tài khoản của tụi tôi đã tăng hàng trăm nghìn lượt theo dõi.

Cả tôi và thân đều hơi bất ngờ.

Nhưng cũng không để tâm lắm, dù sao lúc đó ấy nổi hứng livestream chỉ vì tức giận.

Sáng hôm sau, bọn tôi đi đến một địa điểm du lịch nổi tiếng.

Đó cũng là gợi ý của khán giả trên livestream tối qua — ai đó bình luận rằng muốn xem tụi tôi đến đây chụp hình.

Khi đến nơi, chúng tôi với nhóm vệ sĩ rằng cứ tự do đi chơi, không cần phải bám lấy tụi tôi suốt.

Cuối cùng, sau khi bàn bạc, chỉ còn lại hai người ở lại.

Không rõ có phải trùng hợp hay cố ý, hai người ở lại… lại rất “có gu”.

Anh đang cầm điện thoại giúp tôi chụp ảnh, góc nghiêng thoáng rất giống Thẩm Cẩn Ngôn, có khí chất của một “cún con” dễ thương, lại lạnh lùng hơn vài phần.

Còn người kia thì mang khí chất rất giống Thẩm Cẩn Niên.

Đến mức tôi bắt đầu nghi ngờ: chắc chắn là trai tôi cố ý.

Dù gì thì cũng rất đúng với triết lý cảm của ấy:

“Muốn quên một mối , cách tốt nhất là bắt đầu một mối khác.”

Đang nghĩ thế thì điện thoại rung lên, tin nhắn của trai bật ra:

“Thế nào? Ổn không?”

“Không chỉ vệ sĩ, còn có thể nấu ăn cho em nhé! Yên tâm, người chọn, chắc chắn sạch hơn hai tên kia nhà em!”

Bạn thân tôi cũng đọc tin đó, biểu cảm không biết gì luôn.

“Anh cậu tư tưởng thật sự… thoáng đấy.”

Nhưng trong lòng tôi lại nghĩ:

Ai tôi không có ý định này chứ?

Nghĩ xong, tôi liền đưa tay về phía một vệ sĩ…

5

Lúc đó, thân tôi cũng đang livestream, vừa trò chuyện vừa trả lời bình luận, không khí khá vui vẻ.

Bất ngờ, có một tài khoản người nước ngoài cầu kết nối video.

Tưởng đâu sẽ là màn giao lưu quốc tế vui vẻ, ai ngờ vừa hiện lên đã bị mood.

Một tên lai với mái tóc tết dreadlocks vừa vào đã xổ một tràng chửi thề.

Bình luận dừng lại vài giây.

Những người không hiểu tiếng thì còn đỡ, còn ai hiểu rồi thì bắt đầu dịch lại, chửi lại y chang.

Tôi tức đến bật , không nhịn nữa, phối hợp với thân “xử” luôn.

Mấy người nước ngoài thật sự yếu vía, nghe vài câu là bắt đầu rối loạn.

“Cậu xấu thật sự.”

“Tôi nghi ngờ cậu không phải con ruột, chắc mẹ cậu sợ quá nên mới bỏ đi ngay sau khi sinh.”

Đối phương môi run cầm cập, cố gắng chống đỡ, cuối cùng tức đến mức gọi cả mẹ mình ra để chứng minh mình là con ruột.

Xong xuôi, tức quá nên out khỏi livestream.

Còn bên bình luận thì lại cực kỳ náo nhiệt.

“Ủa? Tụi nó dễ bị tổn thương dữ ? Hai câu này với người Trung mình còn chưa thấm mà, có câu nào chửi tục đâu!”

“Chị đẹp này chiến quá trời, đúng kiểu mồm miệng thay tui, tui muốn xỉu luôn!”

Tôi vừa đọc bình luận, vừa ăn món vệ sĩ chuẩn bị bên cạnh, khiến khán giả càng thêm ghen tị.

“Bạn trai hả? Nghe lời ghê! Mà đẹp trai nữa chứ trời!”

Anh vệ sĩ quay sang camera, mỉm nhẹ nhàng:

“Không phải đâu, tôi chỉ là người trai ấy cử đến chăm sóc thôi.”

“Cái gì! Anh trai ấy? Vậy ảnh cũng là tui nha! Tui chính là em thất lạc lâu năm của ấy đó!”

“Hu hu, tui muốn nhận người thân! Hỏi thử trai chị xem, còn thiếu em không?”

Tôi suy nghĩ vài giây, rồi nghiêm túc trả lời:

“Không thiếu.”

Bình luận đứng hình một giây, sau đó là hàng loạt icon ôm mặt khóc ngập màn hình.

Đúng lúc này, một dòng bình luận khác bất ngờ bật lên giữa màn hình:

“Khoan khoan, có phải đây là… là phu nhân của sếp không? Cô đang ở đâu ? Sếp chúng tôi sắp phát điên vì tìm rồi!”

Mặc dù bình luận trôi rất nhanh, tôi vẫn bắt câu đó.

Tâm trạng đang vui, sau khi thấy dòng chữ kia lại tụt xuống đáy.

Tìm đến phát điên? Vậy thì cứ để ta điên đi.

Tôi tắt livestream, kéo thân vào một quán rượu nhỏ gần đó.

Tụi tôi uống có chút rượu, lại quên mất là cả hai đều tửu lượng kém.

Cuối cùng lảo đảo vệ sĩ dìu về khách sạn.

Đầu óc mơ mơ màng màng, cứ như bị ai đổ nước vào não, bước đi không vững, lắc lư suốt dọc đường.

Hệ thống ngôn ngữ dường như cũng mất kiểm soát.

Nhìn thấy vệ sĩ có gương mặt quá giống Thẩm Cẩn Ngôn, tôi liền nổi hứng trêu ta.

Hoặc… có thể là, trái tim tôi lỡ đập sai nhịp.

Tôi ôm lấy tay ta:

“Đẹp trai quá đi mất~ Ừm, thích thật đấy!”

Mặt đỏ bừng lại không né tránh, giọng có chút lúng túng:

“Cô Niệm Niệm… uống say rồi.”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy:

“Không có nha! Em chưa say đâu~ Anh đẹp trai thế này, có chưa ?”

“Nếu chưa có thì… hì hì…”

Tôi nghiêng người định ngã vào lòng ấy.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, có ai đó kéo mạnh từ phía sau, khiến tôi mất đà.

Cả người chao đảo, sắp ngã về sau thì một đôi tay quen thuộc đỡ lấy tôi.

Bên tai vang lên giọng đàn ông đầy tức giận:

“Xem ra là tôi không đủ em thỏa mãn.”

6

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cả người tôi ê ẩm rã rời.

Cố nhớ lại chuyện đêm qua hoàn toàn không thể ghép mảnh nào.

Nhìn những dấu vết còn sót lại trên người, tôi cũng đoán đã xảy ra chuyện gì.

Mơ hồ nhớ lại ánh đèn lờ mờ trong đêm qua… hình như tôi thấy gương mặt của Thẩm Cẩn Ngôn.

Anh ấy rất dữ, ôm tôi siết chặt như sợ tôi biến mất, chiếm lấy tôi triệt để.

Sau đó, còn nhỏ giọng oán trách đầy tủi thân:

“Vì sao chỉ để lại đơn ly hôn rồi đi luôn?”

“Em không còn nữa sao?”

Anh ta không ngừng chuyển , còn tôi thì gần như mất kiểm soát, chỉ biết gọi tên trong cơn mê loạn.

Mãi đến khi trời sáng, mọi thứ mới tạm dừng lại.

Tôi ôm đầu, nghĩ chắc do bản thân say quá, nên đã “nuốt” mất người mẫu tôi tặng.

Dậy thay đồ, vừa mặc xong áo ngủ thì nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm.

Tôi tựa vào cửa, cố gắng lựa lời:

“Ờm… chuyện hôm qua tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Tôi cũng không ngờ là mình say đến mức như thế… yên tâm, tôi cũng định ly hôn rồi.”

“Nếu sau này không ai cưới, thì cứ cưới tôi. Gia đình tôi có thể đầu tư tài nguyên cho .”

Tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên dừng lại.

Cửa mở ra.

Tôi định tránh sang một bên, ngay sau đó đã bị kéo vào một vòng tay nóng hổi.

Một cánh tay siết chặt lấy vai tôi, rồi… một cú cắn nhẹ khiến tôi rùng mình, theo sau là giọng đầy cảnh cáo:

“Em định chịu trách nhiệm với ai cơ?”

Giọng ấy… khiến toàn thân tôi cứng đờ.

Tôi ngẩng đầu lên :

“Thẩm Cẩn Ngôn?!”

Sau đó, tôi bị ép đưa trở về nước.

Gọi cho thân cuộc gọi liên tục báo không liên lạc .

Tôi định gọi lại, thì điện thoại bị Thẩm Cẩn Ngôn cướp mất.

“Không cần gọi nữa, em trai tôi đưa ấy đi rồi.”

“Em không thể liên lạc đâu.”

Tôi thấy chán nản vô cùng, định giật lại điện thoại, ta lập tức nhét nó vào trong áo.

Nếu tôi muốn lấy, thì kiểu gì cũng phải lao vào người ta.

Anh ta tôi, mặt đầy mong chờ như thể muốn :

Đến đây đi, đợi sẵn rồi.”

Tên khốn này, âm hiểm quá thể!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...