Cuộc Chiến Của Những [...] – Chương 4

Tôi cầm chìa khóa, định giúp ta mở khóa, ta lại theo phản xạ né tránh.

Trần Thâm có vẻ hơi ngại ngùng, vẫn nhỏ giọng : “Để đi… Để tôi thấy yên tâm hơn.”

Tôi khẽ lạnh trong lòng. Anh ta thực sự quá hiểu chuyện, đỡ cho tôi phải tốn công bày trò thêm.

Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, Trần Thâm lại bận rộn chạy vào bếp chuẩn bị bữa ăn cho tôi.

Cơ thể tôi vốn dĩ không tốt, bao năm qua sống cùng Trần Thâm, ta đã nấu không biết bao nhiêu món thuốc bổ cho tôi, kỹ năng bếp núc không tệ.

Nhưng bây giờ, khi ta dốc lòng lấy lòng tôi, dáng vẻ ngoan ngoãn tận tụy ấy lại càng khiến tôi thích thú hơn.

, đến tối, tôi vẫn không cho phép ta ngủ cùng tôi.

“Tôi không muốn ngủ với . Đi sang phòng khách.”

Nhưng khi tôi sắp ngủ, cửa phòng ngủ lại bị đẩy nhẹ ra.

Tôi bật dậy, chằm chằm về phía cửa.

Trần Thâm ôm một chiếc chăn, đứng ngoài cửa, thấy tôi tỉnh giấc liền có chút hoảng loạn, vội vàng giải thích:

“Tôi… tôi không có ý gì khác.”

“Tôi không ngủ . Tôi ngủ dưới đất, có không?”

Tôi ta – sợ hãi, lại mang theo chút hy vọng trong ánh mắt.

Cả trái tim tôi dường như bị sự méo mó vặn vẹo đầy.

“Muốn gì thì tùy.”

Kể từ hôm đó, mỗi đêm Trần Thâm đều ngủ trên sàn bên cạnh giường tôi.

Anh ta trở về lần này, lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn, tôi cũng chẳng ngại đôi lúc tỏ ra dịu dàng với ta một chút.

“Lấy máy trợ thính mới mua đến đây.”

Trần Thâm sững sờ một lát, sau đó vui mừng như đứa trẻ, chạy ngay vào phòng lấy ra, quỳ trước mặt tôi, hai tay nâng máy trợ thính lên.

“Em muốn thử không, bảo bối?”

“Ừm.”

Tôi đeo lên, thử một chút, khẽ gật đầu: “Cũng đấy, vừa vặn lắm.”

Trần Thâm vui sướng như đứa trẻ khen ngợi, đôi mắt sáng lên, giống hệt như lúc tôi đồng ý lời cầu hôn của ta trước đây.

Còn tôi, thì lặng lẽ kẹp bức ảnh hồi còn ở nhi viện của mình vào cuốn sách y học mà thỉnh thoảng Trần Thâm hay lật xem.

Một người đi lạc trong sa mạc, khi thấy ốc đảo sẽ vội vàng chạy đến, khi phát hiện đó chỉ là ảo ảnh, đó mới chính là sự tuyệt vọng tột cùng.

10

Khi đang ngồi dưới tầng đọc sách, Trần Thâm bỗng run lên, vô thức rơi cốc nước xuống đất.

Tôi biết, ta đã thấy bức ảnh đó.

“Sao ?” Tôi giả vờ quan tâm hỏi.

Trần Thâm nắm chặt tấm ảnh ố vàng trong tay, giọng đầy hoài nghi và không thể tin nổi:

“Em … Em em lớn lên trong nhi viện… chẳng lẽ là… Cô nhi viện Dục Anh?”

Tôi cầm lấy bức ảnh, trong ảnh là một bé gầy gò, rụt rè đứng trước cánh cổng nhi viện, bên cạnh là tấm bảng ghi rõ: Cô nhi viện Dục Anh.

Tôi thản nhiên trả lời: “Đúng . Sao thế? Anh biết nơi đó à?”

Ánh mắt Trần Thâm trở nên né tránh: “Không… không biết. Chỉ là… nhớ đến một bé mà từng chơi cùng hồi nhỏ. Nhìn em lúc nhỏ… có chút giống bé đó.”

“Vậy à? Có lẽ trẻ con trông ai cũng giống nhau thôi.”

Trần Thâm cau mày, gật đầu có vẻ suy nghĩ, sau đó chần chừ mở lời:

“Ừm… có lẽ … Em , có thể ra ngoài một chút không?”

Dường như sợ tôi giận, ta vội vàng bổ sung:

“Anh sẽ về trước bữa tối, nếu em không yên tâm, có thể mở định vị điện thoại suốt.”

“Đi đi.”

Trần Thâm không biết rằng ta đã bị tôi giám sát tầng tầng lớp lớp, tôi đương nhiên không lo ta chạy trốn.

Hơn nữa, tôi cũng rất tò mò – khi ta biết tất cả sự thật, ta sẽ có phản ứng thế nào.

Ngay khi Trần Thâm rời đi, tôi mở thiết bị nghe lén trên người ta và phần mềm giám sát trên điện thoại.

Quả nhiên, ta đi thẳng đến Cô nhi viện Dục Anh, sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng gặp viện trưởng cũ.

“Viện trưởng, bà có còn nhớ người này không?”

Trần Thâm lấy điện thoại ra, mở bức ảnh đã chụp.

Tôi là đứa trẻ duy nhất trong nhi viện bị điếc, hơn nữa lại mất thính lực do bị bắt nạt. Khi đó, viện trưởng luôn cảm thấy áy náy với tôi, sau này cũng dành nhiều sự quan tâm đặc biệt hơn.

Chỉ là, khi tôi bị sốt cao hôn mê, Trần Thâm đã nhà họ Trần nhận nuôi, vì , ta hoàn toàn không biết tôi đã trở thành người khiếm thính.

Viện trưởng Trần Thâm với ánh mắt đầy ẩn ý:

“Nhớ chứ! Chẳng lẽ cậu lại không nhớ con bé sao?”

“Tôi… tôi nên nhớ ấy à?”

Thời gian trôi qua quá lâu, Trần Thâm không nhớ nổi mình đã từng tùy tiện bắt nạt một bé cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng viện trưởng thì biết rõ nguyên nhân tôi mất đi thính lực, bà ta càng tỏ ra không hài lòng với Trần Thâm.

“Hừ, thiếu gia nhà họ Trần đúng là kẻ dễ quên. Bắt nạt người ta xong liền chẳng nhớ gì, cũng bớt chút cắn rứt lương tâm.”

“Con bé đó cũng ngốc lắm, vất vả lắm mới thi đỗ một trường cấp ba tốt, mà lại đến gặp tôi, rằng nó thích cậu.”

Trần Thâm im lặng rất lâu, giọng trở nên run rẩy:

“Viện trưởng… Bà chắc chứ? Cô ấy học trường nào?”

“Trung học Anh Tài.”

Là ngôi trường mà tôi và Trần Thâm đã từng học chung.

Khoảnh khắc ấy, mọi hy vọng cuối cùng của Trần Thâm vỡ vụn.

Anh ta hoàn toàn sững sờ.

11

Ngay sau đó, là tiếng xe khởi , rồi rất lâu sau mới có tiếng bước chân loạng choạng vang lên, kèm theo âm thanh của sóng biển vỗ vào bờ cát.

Tôi đi ra bờ biển, quả nhiên thấy Trần Thâm đang ngồi bệt trên cát, ôm chặt một chai rượu, khóc không thành tiếng.

Sóng biển liên tục đánh vào người ta, ướt sũng quần áo, ta chẳng hề quan tâm.

Tôi ngồi xuống bên cạnh, giật lấy chai rượu trong tay ta, ngửa đầu uống vài ngụm.

“Anh biết hết rồi à?”

Trần Thâm cúi đầu, không gì.

Rất lâu sau, ta đột nhiên bùng nổ, đứng bật dậy, giơ tay chỉ vào tôi, hét lớn:

“Em cố phải không? Từ đầu đến cuối, em căn bản chưa từng đúng không?”

Tôi uống cạn chai rượu, thẳng vào mắt ta, bình tĩnh đáp:

“Đúng, tôi thích .”

“Từ lần đầu tiên thấy , tôi đã muốn có .”

“Nhưng đến khi hết lần này đến lần khác giáng nắm lên người tôi, đè đầu tôi xuống nước, tôi thay đổi suy nghĩ rồi.”

“Tôi không chỉ muốn có , mà còn muốn hủy diệt .”

Trần Thâm lảo đảo lùi lại hai bước, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc:

“Em… em thật đáng sợ… Chẳng lẽ những gì chúng ta trải qua hồi cấp ba… đều là do em sắp đặt?”

Tôi mất hai thứ khi tỉnh dậy sau cơn sốt cao.

Một là thính giác của tôi.

Hai là Trần Thâm.

Tôi nghe giáo viên rằng, ta đã một gia đình giàu có họ Trần nhận nuôi.

Trần Thâm rất giỏi lấy lòng người khác, với vẻ ngoài đẹp đẽ và kỹ năng diễn xuất xuất sắc, việc ta nhận nuôi cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng tôi lại cảm thấy trong lòng mình thiếu mất một thứ gì đó.

Dường như, nguyện vọng của tôi đã không còn có thể thực hiện nữa.

Nhưng ông trời vẫn ưu ái tôi.

Nhiều năm sau, tôi biết tin tức Trần Thâm theo học tại trung học Anh Tài.

Từ hôm đó, tôi càng cố gắng học hành, cuối cùng cũng thi đậu vào trường ấy, trở thành đàn em kém ta một khóa.

Tôi đổi tên thành Cốc Vũ, cố tạo ra vô số lần “ cờ” gặp gỡ.

Cuối cùng, Trần Thâm tỏ với tôi.

Nhưng ta rất nổi tiếng trong trường, thư nhận nhiều đến mức khiến tôi phát điên.

Vậy nên, tôi đã mua chuộc một nhóm côn đồ trong trường, sắp đặt một màn bắt nạt giả.

Chờ đến khi Trần Thâm xuất hiện để “ hùng cứu mỹ nhân”, đám côn đồ đó đã ra tay mạnh hơn chút— đánh gãy một chân của ta.

Tôi đứng dậy, lấy chiếc xích sắt mang theo, khóa chặt vào cổ tay Trần Thâm.

Tôi kéo mạnh ta về phía mình, ghé sát vào tai, thì thầm:

“Không chỉ có đâu.”

“Cả đám côn đồ đã đánh gãy chân , kẻ rối ép lựa chọn trên tầng thượng bệnh viện…”

“Đều là do tôi sắp đặt.”

“À đúng rồi, điện thoại vẫn luôn bị cài phần mềm giám sát, còn quần áo mặc cũng bị tôi khâu thiết bị nghe lén vào.”

“Trong suốt mười năm qua, chưa từng thoát khỏi tầm mắt của tôi dù chỉ một giây.”

12

Mắt Trần Thâm trợn trừng vì hoảng sợ, cả người run lên không nên lời:

“Em… em…”

Tôi châm một điếu thuốc, thích thú ta tuyệt vọng đến mức không thể thốt nên câu hoàn chỉnh.

Tôi kéo sợi xích, lôi ta về nhà.

Vừa vào cửa, tôi đẩy mạnh ta lên cánh cửa, kề sát môi mình vào sát môi ta.

“Hừm…” Tôi phả một làn khói thuốc vào mặt Trần Thâm, nâng cằm ta lên:

“Tôi sao?”

“Đáng ghét?”

“Độc ác?”

Tôi bật lạnh lẽo, cúi đầu hôn lên môi ta.

Trần Thâm không né tránh, cũng không phản kháng.

Anh ta hoàn toàn bất , như một khúc gỗ bị mặc sức chi phối.

Tôi mất kiên nhẫn, siết chặt lấy ta, biến nụ hôn thành những cú cắn mạnh bạo.

Cuối cùng, khi hương vị máu tanh tràn vào khoang miệng, Trần Thâm đột ngột chủ ôm lấy tôi, cắn trả, hôn sâu.

Tôi ta.

Anh ta cũng tôi.

Nhưng này vốn không thuần khiết.

Nó trộn lẫn mưu mô, lừa dối, giày vò và hận thù.

Chúng tôi giống như hai con thú bị nhốt trong lồng, vừa muốn xé nát nhau, vừa không thể xa rời đối phương.

Ngoài trời mưa lớn.

Gió biển gào thét, những con sóng điên cuồng đập vào bờ cát.

Mây đen tích tụ, không khí nặng nề và oi bức, giống như tôi đang bị cuốn vào một cơn sóng dữ, chìm nổi giữa biển sâu.

Cho đến khi làn sóng cuối cùng nhấn chìm tôi.

Trần Thâm ôm chặt tôi, giọng khàn khàn vang lên bên tai.

“Cốc Vũ, hận em.”

Tôi cũng ôm ta, thì thầm:

“Ừ, tôi cũng hận .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...