3
Tôi vẫn không ngủ . Gần rạng sáng, tôi ra biển hóng gió.
Vì tôi thích biển, nên vào sinh nhật tôi, Trần Thâm đã tặng tôi căn biệt thự hướng biển này và cầu hôn tôi tại đây.
Đối với kết quả mà tôi đã bỏ ra hàng chục năm tâm cơ để có , tôi đương nhiên vô cùng mong muốn, liền lập tức đồng ý lời cầu hôn của ấy.
Gió biển se lạnh vào một buổi sáng mùa thu, tôi rùng mình, châm một điếu thuốc.
Ngơ ngác mặt trời đỏ rực dần nhô lên phía xa, trong lòng âm thầm hoàn thiện kế hoạch của mình.
Bỗng có người từ phía sau ôm lấy tôi, điếu thuốc trong miệng tôi cũng bị lấy đi.
Trần Thâm vùi đầu vào sau gáy tôi, hơi thở hỗn loạn để lộ sự hoảng loạn của ấy.
Một lúc lâu sau, ấy mới u ám mở miệng:
“Em , hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”
“Em biết không? Khi tỉnh dậy mà không thấy em đâu, gần như muốn chết đi. Anh cứ tưởng em đã bỏ lại.”
Người bác sĩ chủ nhiệm trẻ tuổi nhất bệnh viện, vị bác sĩ phẫu thuật luôn điềm tĩnh trên bàn mổ, lúc này lại đỏ hoe mắt, trông như một kẻ đáng thương sợ bị vứt bỏ.
Đẹp quá! Đúng là Trần Thâm vẫn thích hợp với dáng vẻ của một con chó nhà bị lạc như thế này.
Anh ấy nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi, nhét vào trong áo khoác của mình, miệng liên tục van nài:
“Em , đã xảy ra chuyện gì ? Anh đã gì khiến em tức giận sao? Em cứ đánh đi! Đánh đến khi nào hết giận thì thôi, đừng hành hạ bản thân mình như .”
Tôi rút tay về, tùy tiện bịa một cái cớ: “Không có gì đâu, chỉ là áp lực quá lớn thôi.”
Trần Thâm lại nắm lấy tay tôi, nâng lên mà ủ ấm bằng nhiệt độ của mình:
“Vậy thì mua một chiếc xe nhà di nhé? Sau đó xin nghỉ phép ở bệnh viện, dẫn em đi ngắm bình minh, ngắm sao trời, đi du lịch cho khuây khỏa nhé?”
“Nếu em muốn, chúng ta có thể đến Iceland ngắm cực quang, đến Nam Cực xem chim cánh cụt, em muốn đi đâu cũng sẽ đi cùng em.”
“Nhưng bây giờ trời lạnh lắm, cơ thể em chịu không nổi đâu. Chúng ta về trước nhé!”
Tôi lạnh lùng hỏi ấy: “Anh hoảng cái gì? Hay là đã chuyện gì có lỗi với em?”
Trần Thâm sững sờ, giơ tay lên trời thề: “Em , nếu phản bội em, sẽ chết không yên lành.”
Tôi vội vàng nắm chặt tay ấy: “Em chỉ thôi, linh tinh gì !”
Trần Thâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm tôi trở về nhà.
Sau đó vội vàng lấy chăn quấn chặt lấy tôi, dặn chị Lưu nấu trà gừng, còn đặt một miếng dán giữ nhiệt lên bụng tôi.
Trần Thâm lúc nào cũng chăm sóc tôi chu đáo như .
Đáng tiếc, ấy không chỉ thuộc về riêng tôi.
Điện thoại của Trần Thâm đột ngột vang lên.
Anh ấy đang bận chăm sóc tôi nên không màn hình mà trực tiếp nhấn nghe.
Giọng nũng nịu của Địch Mạn vang lên mà không hề báo trước:
“Anh ơi, em mới mua một bộ nội y đẹp lắm, rất dễ xé nữa, có muốn qua thử không?”
Trần Thâm hoảng hốt cúp máy, chột dạ tôi, thấy tôi đã nhắm mắt ngủ, ấy mới rón rén rời khỏi nhà.
Tiếng cửa đóng vang lên.
Tôi mở mắt, tìm trong danh bạ rồi gửi đi một tin nhắn:
Cuối tuần sau, bệnh viện nơi Trần Thâm việc.
4
Cuối cùng tôi vẫn không chịu nổi gió biển lạnh lẽo.
Từ nhỏ tôi đã không đủ ăn, không đủ mặc, lại còn thường xuyên bị bắt nạt, sức khỏe của tôi luôn rất yếu.
Vì muốn chăm sóc sức khỏe cho tôi, Trần Thâm đã đăng ký vào ngành y, suốt hơn mười năm nay đều tỉ mỉ điều dưỡng cho tôi.
Chỉ là ấy chưa bao giờ nghĩ đến, cơ thể tôi yếu ớt như đều là do ấy ban tặng.
Tôi đến bệnh viện, nghe theo lời bác sĩ quyết định nhập viện vài ngày, tiện thể để bản thân bình tĩnh lại.
Vì quá chán nên tôi cứ thế đi dạo quanh bệnh viện, đến khi hoàn hồn thì đã đứng trước cửa phòng việc của Trần Thâm.
Trên tường treo bảng giới thiệu bác sĩ, Trần Thâm mặc áo blouse trắng, đeo kính gọng vàng, dáng người cao ráo, mày kiếm mắt sáng.
Chính vì Trần Thâm từ nhỏ đã sở hữu vẻ ngoài hoàn mỹ này, nên ngay từ lần đầu tiên thấy ấy ở nhi viện, tôi đã không thể rời mắt.
Tôi nóng lòng muốn thấy dáng vẻ ấy quỳ xuống cầu xin tôi.
Khi tôi biết rằng, bên dưới vẻ ngoài đẹp đẽ của Trần Thâm là một tâm hồn độc ác và tàn bạo, những suy nghĩ méo mó trong lòng tôi đã không thể kiềm chế mà bùng nổ.
Tôi và Trần Thâm là cùng một loại người.
Đời này, chúng tôi chỉ có thể thuộc về nhau.
Cửa phòng việc khép hờ, tôi vốn muốn vào xem thử, khi vừa đẩy cửa ra, một mùi hương nồng nặc tràn vào mũi.
Cái mùi đó khiến tôi lạnh toát cả người.
Sau tấm bình phong y tế, bóng dáng lay , Địch Mạn không chút kiêng dè mà rên rỉ, còn không quên khiêu khích tôi.
“Anh ơi, nhẹ chút. Ngày nào cũng đói khát như , chị Cốc Vũ có chịu nổi không?”
“Im miệng!” Trần Thâm dường như đưa tay bịt miệng ta.
“Nếu không phải vì thương bảo bối của chịu không nổi, em nghĩ em có cơ hội xuất hiện trước mặt sao?”
Nhưng Địch Mạn không bỏ cuộc, tiếp tục :
“Chị Cốc Vũ là một người điếc, có gì thú vị đâu?”
Căn phòng bỗng chốc yên lặng.
Ngay sau đó, một tiếng tát chát chúa vang lên.
Địch Mạn bị Trần Thâm mạnh mẽ tát ngã xuống đất.
Trần Thâm nghiến răng, đè thấp giọng gầm lên:
“Ai cho em lá gan dám về ấy? Em nghĩ em là cái gì? Mà đòi đặt ngang hàng với bảo bối của ?”
Địch Mạn sợ hãi, hoảng loạn quỳ xuống, hôn lên chân Trần Thâm, khó khăn lắm mới dỗ dành ấy.
“Anh ơi, em sai rồi, em biết em chẳng có cửa so với chị dâu.”
“Chân của còn đau không? Để em hôn nó nhé?”
Trần Thâm không trả lời.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng tháo chân giả, cùng với tiếng môi lưỡi liếm láp da thịt.
Cả người tôi run rẩy.
Chưa bao giờ tôi căm hận bản thân vì có thính lực tốt đến thế.
Tôi quay người bỏ đi, giật phăng chiếc máy trợ thính trên tai xuống, tức giận ném vào thùng rác.
Chiếc máy trợ thính này là Trần Thâm mua cho tôi.
Khi đó, ấy nhịn ăn nhịn tiêu, dùng đồng lương đầu tiên của mình để mua nó cho tôi, gương mặt ấy đầy niềm vui và mong chờ.
Nhưng giờ đây, tất cả đều đã thay đổi.
Một giọng vang lên trong đầu tôi, ngày càng rõ ràng:
Giam cầm ta. Hủy hoại ta. Khiến ta chỉ thuộc về một mình mình.
Tôi nhấc điện thoại, với người ở đầu dây bên kia:
“Không cần đợi đến cuối tuần nữa, đến ngay bây giờ đi.”
5
Cuối cùng, tiếng thở dốc trong phòng việc cũng dần lắng xuống, sau đó là tiếng sột soạt mặc lại quần áo.
Địch Mạn mặt mày hồng hào bước ra khỏi cửa, chưa kịp đi mấy bước thì đột nhiên bị một bàn tay từ phía sau bóp chặt cổ.
Tôi cũng không ngoại lệ, bị một con dao lạnh lẽo kề sát vào cổ, ép buộc phải đi theo hắn.
Tiếng hét chói tai vang lên khắp hành lang, cả bệnh viện lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn.
Tên bắt cóc lôi tôi và Địch Mạn từng bước leo lên tầng thượng của bệnh viện.
Địch Mạn đã sợ đến mức chân không đứng vững, gần như bị hắn kéo đi.
“Hết đứng lại! Tất cả đứng im! Ai dám tiến lên, tao hai con này ngay lập tức!”
Tên rối quát lớn, đe dọa những người đang đuổi theo.
“Hãy gọi Trần Thâm ra đây! Tao có chuyện muốn với hắn!”
Trần Thâm đầy lo lắng bước lên phía trước, gương mặt trầm xuống, cố gắng thuyết phục hắn bình tĩnh.
Lúc này, tôi vẫn đang mặc đồ bệnh nhân, tóc tai rối bời, khoảng cách lại xa, nên Trần Thâm không nhận ra tôi.
Dĩ nhiên, ấy cũng chẳng thể lo lắng cho tôi.
“Trần Thâm, mày là một thằng bác sĩ vô dụng! Mẹ tao sau khi phẫu thuật ở đây, ngày càng yếu hơn, mày còn dám vác mặt bác sĩ sao?”
“Hôm nay tao phải bắt mày đền mạng! Giữa hai con đàn bà này, mày chọn một đi, đứa còn lại tao sẽ ngay!”
Tên bắt cóc điên cuồng hét lên, còn dùng mũi dao nhấn sâu hơn vào cổ Địch Mạn.
Cô ta sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, khóc nức nở cầu cứu:
“Anh ơi, cứu em!”
Cuối cùng, Trần Thâm cũng không giấu vẻ thương tiếc hiện lên trong ánh mắt.
“Dừng lại! Xin lỗi, ấy là bệnh nhân của tôi, tôi có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho ấy.”
Khi lên kế hoạch cho vụ việc này, tôi đã sớm đoán trước kết quả.
Nhưng khi thực sự nghe câu trả lời ấy, trái tim tôi vẫn không thể tránh khỏi một cơn đau nhói.
Tên bắt cóc khựng lại một giây, sau đó lên:
“Haha! Trần Thâm, mày kỹ xem đây là ai?”
Nói rồi, hắn đột ngột đẩy Địch Mạn về phía Trần Thâm, đồng thời vén mái tóc rối bời của tôi lên.
Trần Thâm theo phản xạ muốn đỡ lấy Địch Mạn, vì khoảng cách gần, cuối cùng cũng rõ gương mặt tôi.
Anh ấy sững sờ, chỉ biết đứng chết trân tại chỗ, để mặc Địch Mạn ngã nhào xuống đất.
Mắt ấy đỏ ngầu, gào lên tuyệt vọng, vẫn không thể ngăn cản tên bắt cóc đẩy tôi rơi xuống từ tầng thượng.
“Khônggggggg!”
Anh ấy hoảng loạn lao tới định nhảy xuống ôm lấy tôi, bị đám đông xung quanh giữ chặt lại.
Mà tôi, trong giây phút rơi xuống, lại không thể kìm cảm giác hưng phấn đang dâng trào trong lòng.
6
Do cảnh sát đã chuẩn bị kỹ từ trước, tôi rơi xuống đệm hơi cứu hộ bố trí sẵn trên mặt đất, không hề bị thương.
Trên tầng thượng, cảnh sát cũng nhanh chóng khống chế tên bắt cóc.
Khi bị áp giải đi ngang qua tôi, hắn cố liếc tôi một cái đầy ẩn ý.
Tôi dùng ánh mắt trấn an, ra hiệu rằng tôi sẽ giữ lời hứa với hắn.
Trần Thâm vội vã chạy xuống từ trên lầu, Địch Mạn cũng theo sau, định nhào vào lòng ấy tìm kiếm sự an ủi.
Nhưng lần này, Trần Thâm lại thẳng tay đẩy ta ra.
“Em , em không sao thật là tốt quá!”
Bạn thấy sao?