Phó Hoài Xuyên chưa nghỉ phép xong đã quay lại đơn vị.
Tôi biết sợ — sợ đối diện với tôi, sợ tôi sẽ lại nhắc đến chuyện ly hôn. Cho nên… chọn trốn tránh.
Có lúc nghĩ lại, Diệp Khả Hân cũng không sai — tôi từng giống như một con nhà quê thật thà, đơn giản.
Vì không thấy thế giới rộng lớn hơn, không gặp nhiều người hơn, nên trong mắt tôi lúc đó, Phó Hoài Xuyên chính là người giỏi nhất.
Dù bây giờ ấy vẫn là một người đàn ông tốt, chỉ người thân cận nhất mới thấy những thiếu sót.
Mà những khuyết điểm đó lại là thứ tôi không thể chịu nổi: không rõ ràng với Diệp Khả Hân, cũng chẳng có trách nhiệm với tôi.
Anh ta lúc nào cũng muốn không nợ ai điều gì. Nhưng càng như thế, càng chẳng biết mình thật sự muốn gì. Và cuối cùng lại tổn thương tất cả.
Phó Hoài Xuyên rời đi không lâu, thì Diệp Khả Hân không biết bằng cách nào tìm đến cửa hàng của tôi.
Cô ta đưa tay lướt qua từng chiếc áo đang treo, vừa vừa :
“Mắt chọn hàng cũng không tệ. Chỉ tiếc là…”
Cô ta dừng lại, liếc tôi bằng ánh mắt khinh miệt quen thuộc khiến người khác phát ghét.
“Chỉ tiếc là… dù cố gắng thế nào, cũng không xứng với Hoài Xuyên!”
Tôi hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh.
Tôi giờ không còn là con ngốc ngày xưa, dễ dàng nổi giận và tiện tay ném giò heo nữa.
Giờ tôi mở cửa hàng, mỗi món đồ đều là tiền. Tôi không dại gì mà vì ta nổi nóng, thiệt đến “tài sản”.
“Cô Diệp, hôm nay đến đây… chỉ để những lời đó thôi sao?”
Tôi nở một nụ xã giao, trong lòng thì đang gọi mấy trăm con chó trong làng đến cắn ta một trận cho bõ tức.
Diệp Khả Hân nhướng mày:
“Tất nhiên là không. Tôi đến để xem bây giờ sống thảm cỡ nào.”
Nghe , tôi thầm trong bụng: mỗi ngày tôi kiếm tiền nhiều hơn cả tháng, ai mới là người thảm ?
Tôi mỉm nhẹ nhàng:
“E là sẽ thất vọng đấy. Mỗi ngày tôi đều đếm tiền, sống rất vui vẻ.”
Diệp Khả Hân liếc tôi một cái, ánh mắt vẫn sắc như dao.
“Thật thấp kém, trên người toàn mùi tiền!”
“Loại người như , dân buôn bán tầm thường, căn bản không xứng với Hoài Xuyên!”
Tôi nhún vai, mặt tỉnh bơ như không.
“Ừ, tôi cũng thấy mình không hợp với Phó Hoài Xuyên. Nhưng với tôi thì có ích gì?”
“Hay là, giúp tôi nhắn ta ký nhanh đơn ly hôn đi.”
Sắc mặt Diệp Khả Hân lập tức khó coi, giọng the thé như tiếng còi xe chọc vào tai.
“Rõ ràng là bám lấy Hoài Xuyên! Cô đừng tưởng mấy chiêu hạ tiện của có thể giữ ấy!”
Tôi bật thành tiếng:
“Cô Diệp, trí tưởng tượng của phong phú ghê. Cô thấy tôi bám ta ở chỗ nào?”
“Ngược lại là đó, chạy đến tận đây sự với tôi. Cô lấy tư cách gì để những lời đó?”
Diệp Khả Hân nghẹn họng vài giây, trong mắt lóe lên một tia hoảng hốt, rất nhanh lại quay về bộ dáng kiêu ngạo thường ngày.
“Tôi thấy thương Hoài Xuyên, không muốn ấy bị loại phụ nữ như lỡ cả đời!”
Tôi nhướng mày, lạnh ta:
“Thương à? Vậy nhanh chóng đi tỏ đi, với tôi gì?”
“Anh ta không chịu ly hôn, tôi đâu có cách nào cưới thêm vợ bé cho ta — vi phạm pháp luật đó!”
Lần này tôi không thèm khách sáo với cái “trà xanh ngàn năm” này nữa. Tôi gọi thẳng cho Phó Hoài Xuyên, rõ mọi chuyện.
Tôi chỉ có một cầu: ly hôn càng sớm càng tốt, đừng để chuyện của ta ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi thêm nữa.
Cuối cùng Phó Hoài Xuyên cũng đồng ý ly hôn, vì tôi đã rõ: suốt bao năm qua tôi sống vì , còn bây giờ tôi chỉ muốn sống vì chính mình.
Sự xuất hiện của Diệp Khả Hân chỉ tâm trạng tôi xao trong chốc lát.
Làm xong thủ tục ly hôn, tôi có cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có. Tất cả quá khứ đều ở lại phía sau.
Tôi dồn toàn bộ tâm sức vào công việc kinh doanh. Nửa năm sau, tôi mở cửa hàng thứ ba, còn đang lên kế hoạch cùng chị họ mở một cửa hàng sỉ.
—
“Anh đưa em đến trạm y tế không?”
Tin tức tiếp theo về Phó Hoài Xuyên mà tôi nghe là một năm sau.
Tôi đã mua căn nhà ở thị trấn, đón bố mẹ lên ở cùng để hưởng tuổi già.
Tối hôm đó, trong bữa cơm, mẹ tôi bắt đầu than vãn:
“Cái thằng Hoài Xuyên, đúng là người ta không yên tâm. Sao lại cưới cái loại con như thế chứ.”
Ba tôi liền hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không vui:
“Thôi đi, nhắc gì đến nó trước mặt con bé!”
Tôi nhẹ, bảo rằng mọi chuyện đều là quá khứ rồi, tôi không để bụng.
Nghe mẹ kể, sau khi ly hôn, Phó Hoài Xuyên đã cưới Diệp Khả Hân — vì ta tự tử cắt cổ tay.
Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, chuyện ầm ĩ cả đơn vị, khiến Phó Hoài Xuyên bị kỷ luật.
Cứ ngỡ Diệp Khả Hân cưới người mình muốn thì sẽ biết điều, sống yên ổn.
Nhưng không ngờ, sau khi kết hôn, cuộc sống của họ lại chẳng hề hạnh phúc.
Tính cách đanh đá, hay kiểm soát của Diệp Khả Hân khiến Phó Hoài Xuyên mệt mỏi, còn sự lạnh lùng của thì khiến ta ngày càng điên cuồng hơn.
Hai ngày cãi vặt một lần, ba ngày cãi lớn một trận — họ đã trở thành chủ đề bàn tán trong khu nhà ở của quân nhân.
—
Tết năm đó, tôi theo bố mẹ về quê ăn Tết, cờ gặp lại Phó Hoài Xuyên và Diệp Khả Hân đang nghỉ phép.
Hai người đứng ở con đường nhỏ đầu làng, đang cãi vã xô đẩy nhau. Diệp Khả Hân miệng thì mắng không ngừng, Phó Hoài Xuyên thì mặt mày cau có, chẳng buồn đáp lại.
Diệp Khả Hân đã biến thành đúng kiểu phụ nữ chanh chua mà trước đây ta từng khinh thường.
Còn ánh mắt của Phó Hoài Xuyên thì chẳng còn chút sức sống nào.
Tôi cảnh đó mà trong lòng chẳng chút gợn sóng. Tình cảm dành cho Phó Hoài Xuyên năm xưa, từ lâu đã biến mất như khói.
Bố mẹ kéo tôi đi nhanh, sợ gặp nhau rồi lại lúng túng không biết gì.
Phó Hoài Xuyên hình như nhận ra tôi từ đằng xa, quay đầu về phía tôi, trong mắt thoáng hiện lên chút hối hận và bất lực.
Con người mà, lúc có thì không biết trân trọng, đến khi mất rồi mới hối tiếc cũng chẳng kịp.
Còn tôi thì sao?
Quá khứ đã thực sự kết thúc.
Cuộc sống mới của tôi — mới chỉ bắt đầu!
Bạn thấy sao?