Diệp Khả Hân khóc sướt mướt, nhào tới nắm chặt tay Phó Hoài Xuyên.
Phó Hoài Xuyên liếc tôi đầy cẩn trọng, rồi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay ta.
Có lẽ vì để ý ánh mắt của ta, Diệp Khả Hân mới quay đầu lại thấy tôi.
“Hoài Xuyên bị thương vì cứu tôi. Tôi sẽ chăm sóc ấy thật tốt.”
Giọng ta vẫn còn nghèn nghẹn vì khóc, ánh mắt tôi thì chẳng chút thân thiện.
Tôi liếc ta một cái, mặt không chút biểu cảm.
“Vậy thì tốt quá, có chăm sóc ấy, tôi cũng đỡ phiền.”
Nói rồi tôi quay người, chuẩn bị rời đi.
Phó Hoài Xuyên vội vàng ngồi dậy, định đuổi theo.
“Điềm Điềm, em định đi thật à?”
Tôi liếc ta một cái, không khách khí:
“Không lẽ tôi phải ở lại? Người chăm sóc đã có rồi, tôi ở đây chẳng phải dư thừa sao?”
Nói xong, tôi không buồn thêm lần nào nữa, quay đầu bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Nói không quan tâm đến Phó Hoài Xuyên thì không đúng — dù gì tôi vẫn là vợ hợp pháp của ta.
May là vết thương ở chân không nghiêm trọng, mấy hôm sau đã cho về nhà nghỉ ngơi.
Ngoài việc chăm sóc cơ bản thì tôi rất ít chuyện với Phó Hoài Xuyên.
Dù ta có chủ bắt chuyện, tôi cũng chỉ trả lời qua loa cho có.
Nếu lựa chọn, tôi thà quay về tiếp tục sửa sang cửa hàng và kiếm tiền, chứ chẳng muốn phí thời gian ở đây để chăm một người không xứng đáng.
Tôi đã điều tra rõ lý do vì sao Phó Hoài Xuyên bị thương: là do Diệp Khả Hân tỏ bị từ chối, bực mình nhảy xuống sông, ta lao xuống cứu thì bị kính vỡ dưới đáy sông cứa vào chân.
Đúng kiểu phim ngôn bi lụy đang hot dạo này — đau đớn, sâu . Nếu tôi không biết rõ con người họ, chắc cũng bị “cảm ” mất rồi.
Thái độ lạnh nhạt của tôi cuối cùng cũng khiến Phó Hoài Xuyên không chịu nổi nữa.
“Điềm Điềm, em đừng đối xử với như không?”
Anh ta tôi như sắp khóc, giọng đầy cầu xin.
“Em cứ lơ như thế, thấy khó chịu lắm…”
Tôi ta một cái, thản nhiên :
“Khó chịu? Vậy sao lúc trước không nghĩ đến cảm giác của tôi?”
Phó Hoài Xuyên im lặng rất lâu rồi mới mở miệng:
“Điềm Điềm, Khả Hân chỉ là nhất thời hồ đồ. Anh sẽ rõ ràng với ấy.”
Tôi nhướng mày, khẩy .
“Nước sông lúc đó chỉ tới thắt lưng. Cô ta dám nhảy, dám cứu — hai người định diễn kịch chắc?”
“Thế còn phải giải thích gì nữa?”
Khuôn mặt Phó Hoài Xuyên lúng túng thấy rõ, không ngờ tôi đã biết mọi chuyện rõ ràng như .
“Anh… lúc đó chỉ là quá vội, không nghĩ nhiều…”
Nghe mấy lời giải thích yếu ớt đó, tôi bật lạnh lùng:
“Vội? Vì sao lại vội?”
“Anh tự hỏi lòng mình đi — nếu người nhảy sông là tôi, có vội không?”
Tôi không đợi trả lời, bởi vì tôi biết rất rõ: nếu là tôi, chắc chắn sẽ bắt tôi tự nghĩ cách thoát thân, rồi trách tôi hành xử nông nổi.
Trước kia tôi từng nghĩ nghiêm khắc với tôi như một người , chưa từng cảm thấy có gì không đúng.
Nhưng giờ tôi hiểu rồi — những gì cho tôi, chỉ là vì tôi đã đối xử tốt với trước. Đó là sự đáp trả, chứ không phải .
Nên mới có thể bình tĩnh và lý trí đến , mỗi lần đối mặt với tôi.
Từng ấy năm một mình cố gắng vun đắp, tôi thấy mệt mỏi thật rồi.
“Chúng ta ly hôn đi, thủ tục càng sớm càng tốt.”
Tôi lại một lần nữa nhắc đến chuyện ly hôn, lần này, quyết tâm hơn bao giờ hết.
Thấy Phó Hoài Xuyên sắp bình phục, tôi để lại một bản thỏa thuận ly hôn đã viết sẵn rồi quay về tiếp tục công việc sửa sang cửa hàng.
Bao nhiêu ngày bị trì hoãn, từng ngày trôi qua đều là tiền mất. Nghĩ thôi đã thấy xót ruột.
Khi cửa hàng sửa xong, tôi bán hết những món hàng tốt còn lại, rồi cùng chị họ tiếp tục lên đường đến Quảng Châu lấy hàng.
Vì mua nhà và sửa cửa hàng đã tiêu gần hết số tiền tích góp, nên lần này tôi gần như trắng tay.
Đành phải mặt dày mượn chị họ hai nghìn tệ — một khoản không nhỏ, nhiều nhà còn chẳng có nổi ngần ấy tiền tiết kiệm.
Nhưng nhờ có kinh nghiệm từ lần trước, tôi tin mình sẽ kiếm lại nhanh thôi.
Ngày khai trương cửa hàng mới, tôi chương trình khuyến mãi đặc biệt: mua 3 tặng 1 đôi tất lưới thời trang từ Hồng Kông, mua 5 tặng kính râm loại hot nhất.
Khách hàng cũ giảm 10%, nếu giới thiệu khách mới còn giảm tới 15%.
Tin khuyến mãi vừa truyền ra, cửa hàng tôi gần như ngày nào cũng đông nghịt.
Chưa đầy nửa tháng, số hàng nhập bằng 2.000 tệ đã bán gần sạch.
Tôi ngồi đếm số tiền kiếm đợt này, trừ đi 2.000 trả chị và số tiền nợ bố mẹ, tôi vẫn còn dư 2.000 trong tay.
Ngày xưa Phó Hoài Xuyên mỗi tháng nhận trợ cấp chưa tới 100 tệ đã khiến cả làng ngưỡng mộ.
Thế thì giờ tôi chẳng phải là… “đại gia” nhỏ rồi sao?
Tôi vừa đếm tiền vừa toe toét, đến lộ cả lợi.
Đúng là tiền không mua tất cả, không có tiền thì chẳng gì.
Giờ tôi có thể tự kiếm tiền, không còn phải ngước người khác, cũng đủ vững vàng để đối mặt với tương lai.
Hạnh phúc của phụ nữ không nên định nghĩa bằng hôn nhân hay một người đàn ông.
Hôn nhân và đời có thể là điểm tô cho cuộc sống, tuyệt đối không phải là điều bắt buộc phải có.
Nếm chút “vị ngọt” của thành công, tôi như tiêm thuốc kích thích, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng.
Tôi lại trở về chính mình — miệng ngọt, thích , là cây hài trong mắt mọi người.
Ba tháng sau, tôi đã có gần 10.000 tệ tiết kiệm trong tay.
Tôi sắp trở thành “hộ có thu nhập mười ngàn” rồi. Một năm trước, tôi chưa từng dám nghĩ mình có thể kiếm nhiều tiền như .
Tất nhiên, tôi cũng không ngờ có ngày mình lại thật sự buông bỏ Phó Hoài Xuyên.
Từ khi tôi về, Phó Hoài Xuyên vẫn thường xuyên viết thư cho tôi, tôi không mở bất kỳ lá nào.
Mỗi ngày tôi bận kiếm tiền, đếm tiền — mấy con chữ in trên tờ tiền không đẹp sao? Mùi tiền không thơm à? Cần gì phải xem thư của ta?
Khi tôi nhận ra cảm của Phó Hoài Xuyên dành cho tôi không như tôi từng nghĩ, sự si mê trong tôi cũng tự nhiên mà tan biến.
Tôi là người vui vẻ, hòa đồng, đối xử tốt với tất cả mọi người — điều kiện là họ cũng phải thật lòng với tôi.
Nếu như ngày đó Phó Hoài Xuyên thẳng với tôi rằng không có cảm nam nữ với tôi, thì dù tôi có nhiều đến đâu, cũng sẽ không cưới.
Tình cảm không phải trò , hôn nhân lại càng không nên bị đem ra thử nghiệm.
Phó Hoài Xuyên cưới tôi, có lẽ chỉ vì tôi đối xử tốt với , mà xung quanh khi đó cũng chưa có ai khiến rung .
Nhưng sự ích kỷ đó của , cuối cùng đã tổn thương tôi. Và tôi… không muốn tiếp tục kẻ ngốc nữa.
Cuối năm, đúng lúc tôi chuẩn bị mở thêm một chi nhánh thì Phó Hoài Xuyên lại về nghỉ phép.
“Điềm Điềm, không đồng ý ly hôn!”
“Giấy ly hôn em để lại, chưa ký!”
Anh ta rút từ túi áo ra tờ giấy nhăn nhúm — chính là đơn ly hôn tôi viết lúc trước.
Anh ấy gầy đi nhiều, ánh mắt tôi rất kiên định.
Tôi , thở dài bất lực:
“Anh còn cố chấp như … thì có ý nghĩa gì nữa?”
Phó Hoài Xuyên định nắm lấy tay tôi, tôi né tránh. Gương mặt thoáng chút buồn bã.
“Điềm Điềm, trước đây là sai… em có thể cho một cơ hội không?”
“Chúng ta bắt đầu lại không?”
Vừa , vừa đưa tay che mặt, lặng lẽ khóc. Nước mắt từ kẽ tay rỉ ra, nhỏ giọt xuống giường.
Dù sao cũng là người tôi đã từng thích suốt bao năm. Dù sao cũng là người lớn lên cùng nhau. Nhìn như , lòng tôi cũng hơi nhói.
Nhưng tôi biết, tôi và … không thể quay lại như xưa nữa rồi.
“Nếu thật sự tôn trọng em… thì hãy để em đi. Cũng là để cả hai tự do, sống đúng với lòng mình.”
Bạn thấy sao?