Tôi đang gấp lại mấy món quần áo khách vừa xem xong thì Phó Hoài Xuyên đột nhiên xuất hiện trước sạp.
Tôi ngẩng đầu — gương mặt tiều tụy, râu ria mọc lởm chởm, chẳng buồn cạo.
Lạ thật, sao giờ thấy ấy tôi lại chẳng còn cảm giác vui mừng như trước nữa?
Chẳng lẽ vì ấy xuề xòa, không buồn chải chuốt?
Tôi kỹ lại lần nữa — khuôn mặt vẫn thế, ngoài bộ râu lởm chởm và vẻ tiều tụy ra thì vẫn khá điển trai.
Xem ra, tôi đã thật sự hết cảm giác với rồi.
Tôi cúi đầu tiếp tục gấp quần áo, trả lời một cách lạnh nhạt:
“Bận lắm, không có thời gian viết thư.”
Phó Hoài Xuyên im lặng vài giây, giọng khàn khàn vang lên:
“Lâu như rồi, em vẫn còn giận à?”
“Trước kia tuần nào em cũng viết thư cho , còn gửi đồ. Giờ viết cho em, em lại chẳng thèm hồi âm.”
Nghe cái giọng có vẻ ấm ức của ta, tôi thầm lật mắt trong lòng.
Thật hết chịu nổi. Lúc nào cũng phải là tôi chủ , tôi nhún nhường, tôi đối xử tốt với ấy?
“Tôi rồi mà, tôi bận! Không có thời gian!”
Tôi khó chịu nên giọng cũng to hơn một chút.
Thấy tôi lạnh nhạt, Phó Hoài Xuyên thoáng cứng người, có vẻ sốt ruột:
“Điềm Điềm, rốt cuộc phải thế nào em mới chịu hết giận?”
Tay tôi khựng lại một lúc, rồi lại tiếp tục gấp đồ.
“Tôi không giận, vì… không đáng!”
Phó Hoài Xuyên bước tới, nắm lấy tay tôi.
“Điềm Điềm, đừng trẻ con nữa, đừng giận dỗi nữa, không?”
Lại là trẻ con, lại là trách tôi không hiểu chuyện — tiêu chuẩn đánh giá kỳ cục đó ở đâu ra ?
Tôi hất tay ra, lạnh lùng thẳng:
“Trong mắt , tôi lúc nào cũng là đứa trẻ con, là người chuyện. Anh có bao giờ nghĩ đến gốc rễ của vấn đề chưa?”
“Anh luôn quan tâm từng li từng tí đến Diệp Khả Hân, còn tôi thì sao? Anh đã bao giờ nghĩ đến cảm của tôi chưa?!”
Gương mặt Phó Hoài Xuyên đầy đau khổ, ánh mắt như bị tổn thương.
“Điềm Điềm, và Khả Hân chỉ là đồng đội bình thường, sao em lại không tin ?”
Tôi khẽ lạnh, liếc .
“Cô ta có thể với tôi những lời như , nghĩ ta coi tôi là cái gì?”
“Nếu biết giữ khoảng cách, ta có dám lộng hành trước mặt tôi như không?!”
Phó Hoài Xuyên mấp máy môi, hình như muốn gì đó, cuối cùng lại chỉ thở dài:
“Thôi, em cứ việc đi. Chiều quay lại giúp em dọn hàng.”
Tôi không thèm nghĩ, lập tức từ chối:
“Anh về nhà mà chăm sóc bố mẹ, khỏi đến nữa.”
Mỗi ngày tôi đều quay như chong chóng, lấy đâu thời gian mà dây dưa mãi chuyện của Diệp Khả Hân?
Chút thời gian rảnh, tôi còn muốn bán thêm vài món hàng, kiếm thêm mấy chục đồng.
Hôm đó Phó Hoài Xuyên đi rồi không quay lại nữa. Anh rời khỏi thị trấn khi nào tôi không biết, cũng chẳng buồn hỏi.
Trước đó chị họ tôi vừa đi Quảng Châu lấy hàng về, chia lại cho tôi một ít — bán cực kỳ chạy.
Lần này tôi quyết định đi cùng chị ra tận Quảng Châu xem sao.
Nghĩ đến chuyện đi xa mở mang tầm mắt, lại còn kiếm thêm tiền, tôi sớm đã gạt sạch Phó Hoài Xuyên ra khỏi đầu.
Con người, phải bị tổn thương một lần mới hiểu thế nào là trưởng thành.
Trước kia tôi chỉ biết quay quanh Phó Hoài Xuyên, cả thế giới của tôi chỉ gói gọn trong một mình .
Giờ thì khác. Tôi có công việc riêng, mỗi ngày gặp đủ kiểu người, mới nhận ra bản thân trước kia sống thiển cận đến mức nào.
Từng đặt trọn trái tim cho Phó Hoài Xuyên, mà quên mất cuộc đời mình còn rất nhiều con đường khác.
Tôi là Khương Điềm. Tôi có thể sâu đậm một người, tuyệt đối không sống dựa vào ai.
Tôi thích , và những ai khiến tôi buồn — đều biến hết đi cho khuất mắt!
Tôi và chị họ cùng lên chuyến tàu đi Quảng Châu. Đây là lần đầu tiên tôi đi xa như thế, trong lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng.
Nghe lời chị, tôi giấu tiền kỹ trong áo trong và tất. Còn trong túi áo ngoài chỉ để lại một ít tiền lẻ.
Nhưng còn chưa tới Quảng Châu, túi áo ngoài của tôi đã bị rạch, tiền bên trong biến mất không còn đồng nào.
Tôi buồn rầu kéo chị lại, nhỏ với chị chuyện mình bị móc túi.
Chị khẽ ra hiệu bảo tôi đừng ầm lên.
Kẻ trộm thường đi theo nhóm, còn có dao trong người, đừng vì mười mấy đồng mà chuốc họa vào thân.
Phần còn lại của chuyến đi, tôi gần như không dám ngủ. Ai tiến lại gần tôi một chút, tôi cũng cảm thấy đáng nghi.
Khó khăn lắm mới đến Quảng Châu, chị họ đưa tôi đến một nhà trọ gần chợ sỉ để phòng. Chúng tôi khóa cửa cẩn thận, cuối cùng cũng một giấc ngủ yên tâm.
Hôm sau, chị dẫn tôi tới chợ sỉ lấy hàng. Hàng hóa ở đây nhiều không đếm xuể, hoa cả mắt.
Quần áo, giày dép kiểu dáng mới mẻ, đồ gia dụng và phụ kiện thì đa dạng vô cùng, tôi mà chọn đến rối cả mắt.
Ba ngày sau đó, tôi và chị họ bận rộn chọn hàng, mặc cả, tính toán… bận đến mức không có thời gian thở.
Tiền tôi tích cóp chẳng thấm vào đâu, may mà trước khi đi còn vay thêm ít tiền của bố mẹ.
Ba ngày sau, tôi và chị gần như tiêu sạch tiền, chỉ còn lại đúng tiền vé tàu và tiền ăn dọc đường.
Chúng tôi gửi hơn chục bao hàng ở ga tàu rồi lập tức bắt chuyến tàu quay về.
Lần này lấy hàng số lượng khá lớn, riêng phần của tôi thôi cũng đã chiếm cả một phòng ở nhà chị họ.
Nhưng hiện tại tôi vẫn chưa có tiền trả tiền phòng, đành đợi bán hàng rồi mới trả chị sau.
Cảm giác phải ở nhờ thế này thật sự không dễ chịu, tôi thầm nhủ: nhất định sau này phải có nhà của riêng mình, tốt nhất là có thêm cả một cửa hàng.
Lô hàng lần này toàn là mẫu mới nhất ở Quảng Châu, mang về quê đương nhiên dễ bán hơn. Mới chưa đầy một tháng, hàng đã bán gần hết.
Tôi đếm tiền trong hộp, gần như tràn cả ra ngoài. Trừ số phải trả lại cho bố mẹ, tôi đã kiếm hơn một nghìn tệ.
Một số tiền lớn như , trước đây tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới — mà giờ tôi tự tay ra!
Đàn ông quả thật là thứ cản trở sự nghiệp phát tài của tôi.
Không còn vướng bận chuyện Phó Hoài Xuyên nữa, tôi đang thuận buồm xuôi gió, tài lộc gõ cửa từng ngày.
Về nhà nũng nịu với bố mẹ một chút, tôi tạm hoãn việc trả tiền vay lại — vì tôi định mua nhà.
Tôi miệng ngọt, tính dễ thương, dần dần có nhiều khách quen. Nhờ họ giới thiệu, tôi tìm một căn nhà rất ưng ý.
Phía trước là mặt bằng kinh doanh, phía sau có sân và chỗ ở — vừa buôn bán vừa ở, tiện đủ đường.
Làm xong thủ tục, đang định sửa sang lại cửa hàng thì tôi lại nhận tin tức từ Phó Hoài Xuyên.
Một người đồng đội của gửi điện báo về báo rằng bị thương, bố mẹ hai bên đều rất lo, chỉ còn tôi có thể tới thăm.
Việc sửa sang cửa hàng đành phải gác lại. Đúng là Phó Hoài Xuyên — cái “vật cản đường phát tài” của tôi!
Tới bệnh viện, Phó Hoài Xuyên đang nằm trên giường, chân bị rạch một vết, không nặng lắm.
Thấy tôi đến, ta lập tức tươi rạng rỡ.
“Điềm Điềm, biết em vẫn còn quan tâm đến mà!”
Đúng là tôi từng đối xử với ta quá tốt, nên giờ mới tự tin đến .
“Tôi chỉ đến thay bố mẹ . Họ lớn tuổi rồi, đi lại bất tiện.”
Tôi đáp lạnh nhạt, không muốn ta hiểu lầm thêm điều gì nữa.
Nụ của Phó Hoài Xuyên khựng lại, ánh mắt thoáng chút hụt hẫng.
“Em vẫn còn giận sao? Anh cứ tưởng…”
“Anh tưởng gì?” Tôi ngắt lời ta.
“Thôi, nghĩ nhiều gì. Lo dưỡng thương cho tốt đi.”
Vừa dứt lời, một bóng người chạy ào đến bên giường bệnh.
“Hoài Xuyên, bị thương vì cứu em… em xin lỗi.”
Bạn thấy sao?