3
Chuyện tôi và Diệp Khả Hân cãi nhau chẳng mấy chốc đã lan khắp khu nhà ở của người nhà quân nhân. Mấy chị vợ lính khác đến an ủi tôi.
“Tiểu Khương à, em đừng tức giận nữa. Cô ta ganh tỵ vì em cưới doanh trưởng Phó đó.”
“Sau này nhớ giữ chặt chồng em nha. Cái Khả Hân đó qua là biết có mục đích rồi.”
Tôi đâu phải không biết. Nhưng còn Phó Hoài Xuyên thì sao? Anh thật sự không nhận ra, hay giả vờ không biết?
Mới đến có hai ngày, từ một người hay vui vẻ, tôi thành bà vợ suốt ngày ôm mặt khóc.
Và lần nào cũng là vì Diệp Khả Hân.
À không, phải thêm cả tên khốn Phó Hoài Xuyên nữa!
Nếu ta biết đúng sai, giữ khoảng cách, thì Khả Hân dù có tới đâu cũng chẳng đụng vào tôi.
Điều khiến tôi đau lòng nhất không phải là Diệp Khả Hân, mà là thái độ của .
Anh rõ ràng luôn đứng về phía ta.
Buổi trưa hôm đó, Phó Hoài Xuyên vừa bước vào nhà đã :
“Em nấu món giò heo hầm đi. Tối mang cho Khả Hân.”
“Chân ấy bị thương, cần bồi bổ.”
Tôi người đàn ông trước mặt — người ta bị trẹo chân, còn chắc não có vấn đề.
Tôi bị ta chửi không ra gì, không câu nào an ủi, giờ còn bảo tôi nấu canh cho ta?
Tôi giận đến mức hơi thở dồn dập, hét lên với :
“Cô ta mắng em mà không gì, giờ còn bắt em nấu canh cho ta?!”
Sắc mặt Phó Hoài Xuyên lập tức tối sầm lại, không vui thấy rõ.
“Sao em nhỏ nhen ? Dù sao cũng vì em mà chân ấy lại bị thương.”
“Em nấu một bát canh cho ấy, coi như là xin lỗi, thì đã sao?”
Xin lỗi? Đến giờ phút này, vẫn cho rằng tôi là người sai?
Nước mắt dâng lên, tôi , giọng nghẹn lại:
“Vậy trong lòng , em là gì?”
“Em bị người ta sỉ nhục, không an ủi nổi một câu. Diệp Khả Hân trong mắt quan trọng đến thế sao?”
Phó Hoài Xuyên tôi đầy mất kiên nhẫn.
“Đừng loạn nữa, mau nấu canh đi.”
Tôi cắn môi, trái tim vừa đau vừa thất vọng.
“Nếu muốn ăn thì tự đi mà nấu.”
Nói xong, tôi quay người chạy vào phòng ngủ, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại, đổ người lên giường khóc nức nở.
Ngày thứ ba.
Lần thứ ba.
Vẫn là vì Diệp Khả Hân.
Chỉ trong ba ngày mà tôi khóc còn nhiều hơn cả ba năm trước gộp lại. Không biết có phải ta là khắc tinh của tôi hay không nữa.
Tôi và Phó Hoài Xuyên lớn lên bên nhau từ bé, cảm hai mươi mấy năm chẳng bằng mới quen vài năm.
Tôi là người nông thôn, không biết trang điểm, chỉ học hết cấp ba, cũng đâu đến nỗi nào.
Tại sao ta lại quyền mắng tôi như thế? Tại sao Phó Hoài Xuyên lại bắt tôi phải nhẫn nhịn?
Tôi mạnh mấy cái vào gối, coi đó là đầu ta để trút giận.
Đêm khuya, Phó Hoài Xuyên mới về. Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là ở với Diệp Khả Hân.
“Khả Hân chân bị thương, đi lại khó khăn. Tôi định đưa ấy về đây để tiện chăm sóc.”
Phó Hoài Xuyên lạnh lùng quăng ra một câu, thái độ không cho phép phản đối.
Tôi trừng mắt , không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe.
“Anh bị điên à? Cô ta đối xử với em như thế, mà còn muốn đưa ta về nhà chăm sóc?!”
Phó Hoài Xuyên nhíu mày, giọng gay gắt.
“Em không thể hiểu chuyện một chút à? Khả Hân bị thương là vì em, giờ chăm sóc ấy là điều nên !”
Tôi đầy ắp ấm ức và giận dữ. Người đàn ông này — không thể sống tiếp cùng nhau nữa rồi.
“Phó Hoài Xuyên, sống như thế này em không chịu nổi nữa. Mình ly hôn đi!”
Phó Hoài Xuyên dường như không ngờ tôi lại , sững người một lúc.
“Em vẫn trẻ con như , muốn dùng ly hôn để uy hiếp sao?”
Trẻ con hay không thì tôi không biết, ly hôn, tuyệt đối không phải là lời đe dọa.
Hôm sau, tôi thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà. Mấy thứ mang đến tôi đều mang về hết, không để lại cho ta một món nào.
Tôi không sợ vất vả, chỉ là không thể tiếp tục sống kiểu nhịn nhục như .
Chưa đợi Phó Hoài Xuyên tan , tôi đã leo lên chuyến tàu trở về.
Trên đường về, tôi nghĩ rất nhiều.
Bấy lâu nay, đều là tôi thích Phó Hoài Xuyên nhiều hơn, tôi chủ quan tâm , thì chưa từng từ chối.
Tôi từng nghĩ chỉ không biết cách thể hiện cảm. Nhưng lần này tôi thấy rõ cách quan tâm, lo lắng cho Diệp Khả Hân.
Thứ cảm dịu dàng đó, tôi chưa từng nhận.
Ngày cưới , tôi từng âm thầm vui mừng rất lâu. Cưới người mình , tôi đã nghĩ tương lai sẽ tràn đầy hy vọng.
Anh bận rộn, mỗi năm chỉ về một lần, thời gian ở nhà cũng chẳng bao lâu — thì tôi chăm lo mọi việc trong ngoài, để yên tâm công tác.
Nhưng bây giờ lại, thứ tôi gọi là hôn nhân hạnh phúc, chỉ là một giấc mộng do tôi tự vẽ ra.
Về đến nhà, tôi chỉ với bố mẹ hai bên rằng Phó Hoài Xuyên quá bận, mấy đồ ăn, quần áo này ấy cũng không cần dùng — chỗ đơn vị phát đủ cả.
Trước đây, lòng tôi chỉ hướng về Phó Hoài Xuyên, mọi hy vọng đều đặt lên người .
Nhưng giờ thì không.
Giờ tôi phải sống cho bản thân mình. Kể cả có ly hôn, cũng không thể vì mấy lời cay độc kiểu “ không xứng” từ miệng Diệp Khả Hân.
Không ai không xứng với ai cả. Tôi là Khương Điềm, tôi vốn không tệ!
Lúc xuống xe ở huyện, tôi để ý thấy có nhiều người đang bày sạp bán đồ — quần áo, giày dép, đồ gia dụng, buôn bán xem ra rất sôi .
Hai năm nay, tôi cũng từng đem rau quả nhà trồng ra chợ bán, thường thì chưa đến trưa đã hết sạch hàng.
Xem ra bán hàng đúng là có tương lai.
Tôi là kiểu người đã quyết thì liền, giống như ngày xưa thích Phó Hoài Xuyên là chủ tỏ ý trước.
Tôi bàn với bố mẹ, rồi tìm đến chị họ đang ở thị trấn — chị đang bày sạp bán quần áo.
Vừa nghe tôi muốn thử, chị đã hào hứng kéo tôi đi bán chung để xem tôi có hợp không.
Tôi miệng ngọt, tính cách vui vẻ, dù là dân quê khi gặp khách hàng cũng chẳng hề rụt rè.
Chỉ vài ngày, tôi đã học gần hết kỹ năng bán hàng.
Chị họ từ khi tôi giúp bán, khách tới nhiều hơn, ai cũng tươi.
Có chị giúp đỡ, tôi cũng có sạp riêng. Mỗi ngày dậy từ sáng sớm, bắt đầu cuộc sống bận rộn bên sạp hàng của mình.
Phó Hoài Xuyên gửi thư về, chỉ hỏi thăm vài câu nhạt nhẽo, không nhắc đến chuyện trước kia nửa lời.
Ngược lại còn trách tôi bốc đồng, không một tiếng đã bỏ về.
Thật nực . Không bỏ về thì ở đó gì? Trông Diệp Khả Hân hả?
Anh muốn chăm thì cứ từ từ mà chăm, tôi giờ chỉ muốn kiếm tiền!
Từ làng lên thị trấn không tiện đi lại, nên tôi tạm ở nhờ nhà chị họ, mỗi tháng trả tiền . Đợi bán buôn ổn định hơn, tôi sẽ nhà riêng.
Cuộc sống buôn bán bận rộn mà vui. Bận vì lúc nào cũng thấy thiếu thời gian, vui vì ví ngày càng dày.
Tối nào cũng , tắm rửa sạch sẽ, lên giường ôm hộp tiền nhỏ đếm từng tờ — đó là khoảnh khắc tôi thấy đời mình đáng sống nhất.
Hộp tiền ngày một đầy, tôi ôm gối lăn lộn trên giường vì vui sướng.
Phó Hoài Xuyên? Diệp Khả Hân?
Quan trọng bằng đống tiền này không?
Đặc biệt là Phó Hoài Xuyên — giờ tôi mới phát hiện, cảm giác hạnh phúc mà ta từng mang lại còn chẳng bằng cảm giác khi tôi cầm tiền trong tay.
Cuộc sống đẹp biết bao, mà tôi lại sắp cáu lên.
Bởi vì… Phó Hoài Xuyên trở về rồi.
“Điềm Điềm, sao em không trả lời thư của ?”
Bạn thấy sao?