Tôi là Khương Điềm, đúng như cái tên của mình — tính cách ngọt ngào, hay , miệng dẻo, là cây hài số một của cả làng.
Mọi người trong làng đều tôi là con cưng của ông trời, sống thoải mái, chẳng bao giờ phải lo nghĩ điều gì.
Ở nhà thì ba mẹ cưng chiều, lại còn lấy người mình . Trong bối cảnh nông thôn thập niên 80, cuộc sống như thế thực sự là hạnh phúc.
Kết hôn ba năm, tôi vượt đường xa ngàn dặm đi thăm chồng — Phó Hoài Xuyên, giờ đã là doanh trưởng.
Thế mà lại có người :
“Cô là một bà vợ quê mùa, sao có thể xứng với Hoài Xuyên chứ!”
Nói tôi quê mùa à? Người ra câu đó mới thật sự là quê mùa!
Tôi xắn tay áo lên, quyết tâm một trận cho ra trò, để xem ai mới là người không xứng với ai!
1
Tôi và Phó Hoài Xuyên cưới nhau đã ba năm, mà thời gian ở bên nhau cộng lại chưa tới một tháng.
Chúng tôi lớn lên cùng nhau, cảm tôi dành cho ấy đến mức… chó trong làng cũng biết.
Ba năm trước, khi nghỉ phép về, chúng tôi vội vàng định hôn sự. Sau đó chỉ kịp đi đăng ký kết hôn, chưa tổ chức tiệc cưới thì đã quay lại đơn vị.
Ba năm qua tôi chỉ có cái danh “vợ”, mà người thì chẳng thấy đâu.
Không chờ nữa! Anh không về thì tôi tự đi tìm !
Tôi mang theo mấy túi to túi nhỏ, háo hức đến tìm .
Dáng người cao lớn, gương mặt điển trai, ánh mắt lạnh lùng mang theo khí chất đặc trưng của quân nhân. Chỉ cần thấy Phó Hoài Xuyên, tôi đã thấy yên lòng lạ thường.
Nếu mấy con chó trong làng mà thấy tôi lúc này đang mê trai đến mức đơ người ra thế này, chắc cũng bỏ đi vì ngán.
“Hoài Xuyên, em mang cho nhiều đồ lắm nè!”
Vừa , tôi vừa bắt đầu lục tung đống túi.
“Đây là đôi giày mẹ em may cho , em cũng may thêm mấy bộ quần áo.”
“Còn nữa, thích ăn thịt xông khói, em mang theo mấy miếng, còn cả mấy hũ tương ớt…”
Tôi hào hứng muốn khoe từng món cho xem, chưa kịp xong thì một giọng nhỏ nhẹ chen vào.
“Hoài Xuyên, lúc nãy em tập múa bị trẹo chân, giờ đau quá đi mất!”
“Anh đưa em đến trạm y tế không?”
Nghe thấy giọng, tôi ngẩng đầu lên và thấy một cao ráo, xinh đẹp đang khập khiễng đi về phía Phó Hoài Xuyên.
Cô ta liếc tôi một cái đầy khinh thường, rồi quay sang với :
“Hoài Xuyên, người nhà cũng nên ý một chút chứ, mấy thứ đó mang về nhà rồi hãy xem.”
“Nào là thịt, nào là các loại tương, mùi quá trời!”
Nói xong còn đưa tay che mũi, như thể tôi mang cả đống rác tới .
Tôi hít sâu hai hơi — rõ ràng đâu có mùi gì đâu?
Phó Hoài Xuyên nghe ta , cau mày:
“Khương Điềm, em mau dọn mấy thứ đó lại đi!”
“Anh để người khác đưa em về trước. Chân Khả Hân bị thương, phải đưa ấy đến trạm y tế.”
Phó Hoài Xuyên không tôi lấy một cái, xoay người bế ta đi thẳng.
Về đến phòng, đống đồ mình mang theo cho , tôi tức đến nỗi muốn đập luôn cái bàn.
Cưới nhau ba năm rồi, còn chưa từng bế tôi như thế!
Tôi không phải đang ghen — tôi đang giận!
Nếu chuyện này mà xảy ra ở làng, chắc chó đi ngang cũng bị tôi đá hai cái.
Khi Phó Hoài Xuyên quay lại, tôi đang trút giận lên tô mì mới nấu, đến mức sợi mì bị tôi chọc cho nát hết cả.
Anh thấy tôi im lặng, chẳng buồn gì, tự đi lấy cơm rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Chân Khả Hân bị trẹo, đoàn văn công sắp có buổi biểu diễn, không thể để lỡ nên đưa ấy đến trạm y tế khám một chút.”
Lý do nghe xong không thể nào chấp nhận .
“Thế ta không nhờ người khác à? Rõ ràng thấy em đến mà!”
“Cô ta còn tự đi , bế ta gì?”
Tôi tức tối trừng mắt .
Phó Hoài Xuyên đặt đũa xuống, mệt mỏi xoa trán:
“Điềm Điềm, em đừng trẻ con như nữa không?”
“Cô ấy là đồng đội, chân bị thương thì phải giúp chứ.”
“Còn nữa, trong mắt tôi, đồng đội thì không phân biệt nam nữ.”
Lời giải thích của Phó Hoài Xuyên, tôi không tin dù chỉ một chữ.
Giúp thì giúp, chứ đâu cần phải bế người ta? Hơn nữa cái Khả Hân đó cũng đâu có bị thương nặng đến mức ấy.
Cô ta lúc đó tôi với ánh mắt đầy thù địch, rõ ràng không phải đồng đội đơn thuần.
Đêm đầu tiên đi thăm chồng, tôi với Phó Hoài Xuyên chiến tranh lạnh, ai ngủ phòng nấy.
Anh ấy cho rằng tôi quá, kiếm chuyện vô cớ.
Còn tôi thì thấy không biết giữ khoảng cách, cứ như ong hút mật.
Sáng hôm sau, khi Phó Hoài Xuyên ra ngoài, liền có người gõ cửa.
Tôi vừa mở cửa ra, câu đầu tiên nghe là:
“Cô là một con đàn bà quê mùa, sao xứng với Hoài Xuyên chứ!”
2.
Đứng trước cửa là mà tôi gặp hôm qua — Phó Hoài Xuyên ta tên là Diệp Khả Hân.
“Nhìn đi, đúng kiểu nhà quê thiếu học, đứng cạnh Hoài Xuyên chỉ tổ ấy mất mặt!”
Diệp Khả Hân tôi từ đầu đến chân với ánh mắt đầy khinh thường.
Tôi một tay siết chặt nắm , tay kia vẫn còn đang cầm cái móng giò đang rửa dở.
“Cô dựa vào đâu mà tôi như ? Người quê thì mặc định là phải bị sỉ nhục sao?”
Khả Hân khoanh tay trước ngực, khẩy.
“Hừ! Đó là sự thật, chẳng lẽ không cho người ta à?”
“Cô đúng là đồ nhà quê, chẳng xứng với Hoài Xuyên chút nào!”
Đến nước này thì chịu hết nổi rồi.
Tôi giơ cái móng giò lên, chỉ thẳng vào mặt ta.
“Cô khinh thường người nông thôn như thì từ nay khỏi ăn cơm luôn đi!”
“Gạo, bột, rau củ, trứng sữa — thứ nào chẳng từ nông thôn mà ra?!”
Diệp Khả Hân bị hành của tôi cho giật mình, lùi lại hai bước, rồi lại cố vênh ngực lên, giọng đầy châm chọc.
“Nhìn bộ dạng chanh chua nhà quê của kìa, tôi sai chỗ nào?”
“Hoài Xuyên mà lấy , đúng là xui tận mạng!”
Tôi là Khương Điềm, người hiền nết tốt, tuy không phải hoa khôi làng, cũng là dạng dễ , mà lại bị mắng thậm tệ như thế.
Chửi tôi thì thôi đi, còn lôi cả người quê ra sỉ nhục!
Hôm nay mà tôi nhịn, thì không chỉ có lỗi với hàng triệu người nông thôn, mà còn có lỗi với mấy con chó trong làng!
Chó còn hiểu chuyện hơn ta!
Không chờ ta tiếp tục mấy lời độc địa, tôi quăng thẳng cái móng giò vào mặt ta.
Diệp Khả Hân hoảng hốt vì bị tấn công bất ngờ, giật mình lùi lại một bước, lại trẹo chân lần nữa.
Móng giò bị quăng đi, định nấu canh mà giờ hết nguyên liệu.
Cơ mà tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào để nấu cơm nữa.
Lời ta quá khó nghe, dù tôi có bao dung thế nào cũng không thể không đau lòng.
Phó Hoài Xuyên mãi đến khi trời tối mới về. Trong nhà bếp lạnh ngắt, tôi đang ngồi ôm đống quần áo và giày dép mang từ nhà lên, vừa vừa lau nước mắt.
Phó Hoài Xuyên bước vào, lạnh giọng hỏi:
“Em biết mình sai ở đâu chưa?”
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm, còn chưa kịp lau nước mắt đã ngẩng đầu .
“Anh gì?”
“Tôi hỏi em, em có biết mình sai chưa?!”
Ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Cảm giác uất ức trong lòng tôi bỗng chốc biến thành giận dữ vì thái độ đó.
Tôi thẳng vào mắt , nước mắt không ngừng rơi.
“Em sai chỗ nào? Cô ta mắng em là đồ chanh chua, khinh thường người nông thôn, em còn phải nhịn à?”
Tôi lau nước mắt, ánh mắt đầy giận dữ , giọng run run:
“Phó Hoài Xuyên, có lý lẽ không ? Rõ ràng là ta đến sự với em trước!”
Phó Hoài Xuyên nhíu mày, vẻ mặt đầy mất kiên nhẫn:
“Dù sao đi nữa, em cũng không nên ra tay! Làm ầm lên như , còn khiến chân Khả Hân bị thương nặng hơn, sao em không biết suy nghĩ một chút?!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị đầy chính nghĩa của Phó Hoài Xuyên, tôi khẽ bật lạnh, trong lòng chỉ thấy buốt giá thêm một tầng.
“Vậy ra, trong mắt , tất cả đều là lỗi của tôi đúng không?”
“Tôi bị người ta sỉ nhục thì phải ngoan ngoãn chịu đựng, đáng đời bị mắng à?”
“Cô ta với tôi biết bao nhiêu lời khó nghe, không những không an ủi, mà còn quay sang trách tôi không biết điều?”
Phó Hoài Xuyên im lặng một lúc, giọng có phần dịu xuống.
“Thôi rồi, đừng ầm nữa, chuyện này dừng ở đây đi.”
“Em đừng trẻ con như thế nữa.”
“Trẻ con?” Tôi bật , nghe như có thứ gì đó đang vỡ nát trong tim mình.
“Cô ta — Diệp Khả Hân — có thể mở miệng chửi bới, còn tôi thì không phản kháng.”
“Cô ta tôi là người quê, tôi không xứng với , tôi cũng phải nhịn à?!”
“Phó Hoài Xuyên! Anh đừng quên, cũng là người từ nông thôn mà ra!”
Chương 2 tiếp ở đây:
Bạn thấy sao?