Tôi là Khương Điềm, đúng như cái tên của mình — tính cách ngọt ngào, hay cười, miệng dẻo, là cây hài số một của cả làng.Mọi người trong làng đều nói tôi là con gái cưng của ông trời, sống thoải mái, chẳng bao giờ phải lo nghĩ điều gì.Ở nhà thì được ba mẹ cưng chiều, lại còn lấy được người mình yêu. Trong bối cảnh nông thôn thập niên 80, cuộc sống như thế thực sự là hạnh phúc.Kết hôn được ba năm, tôi vượt đường xa ngàn dặm đi thăm chồng — Phó Hoài Xuyên, giờ đã là doanh trưởng.Thế mà lại có người nói:“Cô là một bà vợ quê mùa, sao có thể xứng với Hoài Xuyên chứ!”Nói tôi quê mùa à? Người nói ra câu đó mới thật sự là quê mùa!Tôi xắn tay áo lên, quyết tâm làm một trận cho ra trò, để xem ai mới là người không xứng với ai!
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?