Mà thật ra, hắn đến hay không thì tôi cũng chẳng quan tâm.
Chúng tôi tổ chức tiệc ở nhà hàng Cầu Tường Cư, không ngờ vừa đến đã thấy Thẩm Khâm và Lưu Hoan đang cãi nhau ầm ĩ ngay tại sảnh lớn.
Mẹ chồng tôi lộ rõ vẻ khó chịu, mặt đầy tức giận:
“Nó tới thì tới, sao lại còn dắt theo cái con hồ ly tinh đó!”
Không ngờ lời tiếp theo của Thẩm Khâm lại khiến tất cả chúng tôi đứng chết lặng tại chỗ.
“Lưu Hoan, Hà Cảnh Hạo chỉ đậu một trường cao đẳng thôi, mà còn đòi tổ chức tiệc mừng cho nó, lại còn bắt tôi bỏ tiền ra nữa — là sao hả?
“Anh trai đâu? Đó là con của ta cơ mà, đến cái bóng cũng không thấy!
“Giờ bắt tôi – dì và dượng của nó – phải tổ chức thay, thế thì vô lý quá rồi còn gì!”
Lưu Hoan lộ vẻ mất kiên nhẫn:
“Thẩm Khâm, tuy nó chỉ đậu cao đẳng, cũng là đại học mà, sao tôi không thể tổ chức ?
“Đúng, là bỏ tiền, chẳng phải sắp dượng của nó rồi sao? Bỏ chút tiền không phải là hợp lý à?”
Thẩm Khâm gằn, tức đến mức phát điên:
“Là chút tiền sao?
“Cô không phải học phí bốn năm đại học — tổng ba trăm triệu — cũng do tôi lo sao? Tôi thật sự không hiểu nổi, tôi chẳng phải cha ruột, cũng chẳng phải bố dượng của nó, tại sao tôi phải trả số tiền đó?
“Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi!”
Lưu Hoan bắt đầu phản bác:
“Không phải sắp thăng tổng giám đốc rồi sao? Lương năm tới cả triệu, chừng đó tiền có là gì đâu?
“Nhà tôi ở quê, tôi nghèo rớt mồng tơi. Tôi chỉ có mỗi đứa cháu này, tôi không lo thì ai lo?
“Anh không phải từng tôi à? Vậy mà chút tiền này cũng không chịu bỏ ra?
“Anh ly hôn tay trắng, cưới tôi, đến tiền sính lễ tôi cũng chưa hỏi tới, giờ chút học phí này mà cũng tiếc với tôi sao?”
13
Những lời của Lưu Hoan khiến Thẩm Khâm đứng chết trân, không nên lời.
Anh ta ta với vẻ không thể tin nổi, như thể không còn nhận ra con người trước mặt nữa.
“Mới chưa đầy một tháng mà em đã thay đổi đến mức này sao? Em trước kia đâu có như .
“Tại sao em lại đặt Hà Cảnh Hạo lên trên cả tôi, thậm chí vì nó mà cãi nhau với tôi?
“Chẳng lẽ những gì Diệp Thế Khanh là thật? Hà Cảnh Hạo thực chất là con trai em chứ không phải cháu?”
Lưu Hoan tức điên lên, đẩy ta một cái, vừa khóc vừa :
“Thẩm Khâm, thì ra tôi nhầm rồi đúng không?
“Tưởng sắp thăng chức, tôi mới mong có ngày ngẩng mặt lên , ai ngờ chỉ vì chuyện cỏn con này mà lại nghi ngờ tôi!
“Nếu thì chúng ta chia tay đi cho rồi!”
Thẩm Khâm bị ta dọa đến sững sờ, vội vã muốn bước tới an ủi ta.
Nhưng bị ông nội con bé “hừ” một tiếng đầy uy nghiêm khiến ta khựng lại.
Lúc đó họ mới phát hiện ra chúng tôi đang đứng gần đó, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Thẩm Khâm ngơ ngác hỏi:
“Ba mẹ… sao ba mẹ lại ở đây?”
Mẹ chồng tôi khẩy, lạnh lùng đáp:
“Chúng tôi sao lại không thể ở đây?
“Cháu chúng tôi vừa đỗ Đại học Kinh Bắc, chúng tôi đến đây tổ chức tiệc mừng — có gì sai à?”
Lời vừa dứt, sắc mặt của Thẩm Khâm và Lưu Hoan càng thêm tái nhợt. Ngay cả Hà Cảnh Hạo vừa bước ra từ phòng riêng cũng chết sững tại chỗ.
Trước đó, Lưu Hoan còn mạnh miệng trước mặt tôi, không ngờ lại bị vả mặt nhanh đến thế.
Để vớt vát thể diện, ta không ngần ngại kéo Thẩm Khâm ra bia đỡ đạn:
“Cho dù con chị có đậu Đại học Kinh Bắc thì đã sao? Thẩm Khâm sắp lên tổng giám đốc rồi. So với dựa vào con , tôi chọn dựa vào chồng — ít nhất nửa đời sau của tôi sẽ sống hạnh phúc biết bao.”
Ông nội Dao Dao lạnh lùng hừ một tiếng:
“Không biết bố mẹ đã dạy dỗ kiểu gì mà ra loại con trơ trẽn như thế.
“Nói cho biết, cho dù có mang thai con của nó, dù đó là con trai, thì chúng tôi cũng không nhận. Người chúng tôi nhận cháu chỉ có Dao Dao mà thôi!”
Bà nội cũng tiếp lời:
“Tôi cũng ! Dù có tuyệt giao với ta, chúng tôi cũng không nhận!”
Lời vừa dứt, mặt Thẩm Khâm đỏ như gan heo.
“Ba mẹ… sao ba mẹ có thể như !”
Bà nội trừng mắt mắng thẳng:
“Tôi thật không hiểu tại sao lại sinh ra đứa con ngu ngốc như . Vợ con tốt đẹp không cần, lại đi chọn loại đàn bà ích kỷ, độc ác như . Sau này sẽ phải trả giá đắt!”
Lưu Hoan tức đến mức suýt dậm chân:
“Trả giá gì chứ? Tôi mang lại vận may cho ấy, ấy sắp thăng chức mà!”
Thẩm Khâm định lên tiếng phản bác thì đúng lúc đó, điện thoại của ta reo lên.
14
Tất cả chúng tôi đều nghe rõ giọng nam lạnh lùng vang lên trong điện thoại:
“Anh là Thẩm Khâm đúng không? Theo kết luận điều tra của tổ thẩm định, chúng tôi phát hiện có đời sống cá nhân không nghiêm túc, hành vi tài chính không minh bạch, thậm chí còn những việc tổn đến lợi ích công ty.
“Nay chính thức thông báo bị sa thải. Chi tiết sẽ công bố trong thông cáo của công ty. Ngày mai không cần đến nữa. Vậy nhé.”
Rắc! — chiếc điện thoại rơi khỏi tay Thẩm Khâm, ta đứng đơ như tượng, như bị sét đánh, toàn thân không nhúc nhích nổi.
Ngoại trừ tôi, ai nấy đều bàng hoàng.
Không ai ngờ, người vừa khoe khoang sắp thăng chức, trong chớp mắt đã bị đuổi việc!
Lưu Hoan là người phản ứng đầu tiên, vội vàng lấy điện thoại ra, mở trang web chính thức của công ty. Vì quá hoảng, tay ta run đến mức suýt không gõ nổi.
Tôi thì ung dung mở trang đó xem.
Bạn thấy sao?