Cuộc Chia Tay Đầy [...] – Chương 4

“Cô ấy ngây thơ, nhiệt huyết, tâm tư đơn giản, chỉ mỗi mình tôi.”

“Cô ấy hiểu từng ẩn ý trong lời tôi , còn tôi cũng cảm nhận những điều ấy chưa kịp . Cô ấy là tri kỷ của tôi!”

“Chúng tôi ở bên nhau lâu như , chỉ mới thân mật một lần, mà cảm giác thăng hoa về tâm hồn ấy còn hơn cả hai mươi năm vợ chồng với em…”

“Chát!” — Tôi lại tát thẳng vào mặt ta thêm một cái nữa!

“Thẩm Khâm, không thì thôi, nhất định phải những lời ghê tởm này ra để chọc tức tôi à?”

“Anh thấy các người là tâm hồn đồng điệu, còn tôi thì thấy chẳng khác gì hai con chó ngoài đường đang trơ trẽn giao phối!”

“Nếu trước đây tôi còn có chút khó chịu khi nghĩ đến chuyện ly hôn, thì bây giờ tôi hoàn toàn không cảm thấy gì nữa.”

“Biến ngay khỏi đây, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Không biết con tôi đã ra khỏi phòng từ khi nào, tiến đến hắt thẳng một chậu nước vào mặt ta!

“Từ nay cũng đừng xuất hiện trước mặt con nữa, con không cần một người cha dơ bẩn như !”

Thẩm Khâm đỏ mặt tía tai, toàn thân ướt sũng, lảo đảo đứng không vững, bị hai mẹ con tôi đẩy thẳng ra ngoài cửa.

Trước khi ta kịp định thần, tôi đã ném luôn hành lý ra ngoài, rồi đóng sập cửa lại.

Từ bên ngoài, tiếng đập cửa vang lên cùng giọng điên cuồng của ta:

“Diệp Thế Khanh! Thẩm Dao! Tôi chẳng qua chỉ phạm phải cái lỗi mà đàn ông nào cũng từng phạm thôi, mà hai người đối xử với tôi thế này? Đừng có mà hối hận!”

“Tôi với ta chỉ mới quan hệ một lần thôi mà, có đáng để bị đối xử thế sao?”

“Không có tôi, hai mẹ con sống kiểu gì đây…”

7

Giọng ta dần nhỏ lại, rồi biến mất ngoài cửa.

Con tôi, ánh mắt thoáng lo lắng:

“Mẹ, mẹ có buồn không? Nếu biết thế này, con đã không khuyên mẹ ly hôn rồi.”

Tôi xoa đầu con, cố gắng gượng một nụ :

“Bảo bối, con không sai. Dù con không khuyên, mẹ cũng sẽ ly hôn, chỉ là chậm hơn ba ngày thôi.”

“Điều mẹ yên tâm nhất là chuyện này không ảnh hưởng đến con. Mẹ không hối hận chút nào.”

“Khi ta đã không còn toàn tâm toàn ý nữa, thì ta đã không xứng để mẹ sống cùng đến cuối đời.”

“Từ giờ chỉ còn hai mẹ con mình dựa vào nhau, con có sợ không?”

Con bé tôi bằng ánh mắt kiên định, long lanh:

“Mẹ, con không sợ.”

“Con nhất định sẽ thi đậu đại học, tìm một công việc thật tốt, kiếm thật nhiều tiền để nuôi mẹ, mẹ tin con nhé!”

Tôi ôm lấy con bé, nước mắt không kìm tuôn rơi.

“Mẹ tin con. Con là niềm tự hào lớn nhất của mẹ!”

Sau nửa năm dồn nén, cuối cùng tôi cũng có thể khóc một trận thật đã.

Khóc xong, tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho con .

Tối hôm đó, hai mẹ con tôi ngủ cùng nhau. Để chuẩn bị cho kỳ thi ngày mai, chúng tôi ngủ sớm.

Sáng hôm sau, mẹ con tôi đầy khí thế đứng trước cổng trường.

Cổng trường đông nghịt phụ huynh đưa con đi thi, các ông bố đồng loạt mặc áo dài đỏ, phối hợp cùng những chiếc sườn xám đỏ rực của các bà mẹ.

Giữa dòng người tấp nập, tôi bất ngờ thấy Thẩm Khâm và Lưu Hoan.

Đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với Lưu Hoan. Trước đó vì tâm lý né tránh, tôi chưa từng chủ tìm gặp ta. Mà có lẽ cũng vì Thẩm Khâm còn ở bên tôi, nên ta cũng không dám đến.

Họ chắc là đang đưa Hà Cảnh Hạo đi thi.

Nghĩ lại thật nực — con ruột thi đại học, mà người cha lại đưa con trai của tiểu tam đi thi.

Cũng may là hôm qua đã dứt khoát xong xuôi, nếu không chắc tức đến nghẹt thở.

Rõ ràng họ cũng thấy tôi và con . Mắt Lưu Hoan sáng lên, như vừa nghĩ ra điều gì đó, liền vội vã bước về phía chúng tôi.

Tôi sợ ta ảnh hưởng đến con nên lập tức bảo con vào trong phòng thi trước.

Đợi đến khi họ bước đến trước mặt tôi, con bé đã vào bên trong rồi.

Lưu Hoan thoáng thất vọng, ngay lập tức giở giọng châm chọc, lạnh lùng tôi:

“Chị gấp gáp đẩy con vào như thế, sợ tụi tôi ăn thịt nó chắc?

“Yên tâm đi, chỉ cần trái tim Khâm vẫn thuộc về tôi, thì tôi sẽ chẳng gì nó đâu.

“Dù sao thì, những thứ đáng giá tôi đều đã có cả rồi, đúng không?”

Thẩm Khâm chắc vẫn chưa nuốt trôi cơn giận bị tôi đuổi ra khỏi nhà ngày hôm qua lúc này đứng bên cạnh trừng mắt tôi, giọng lạnh như băng:

“Diệp Thế Khanh, con mất đi người cha, em không cảm thấy áy náy chút nào sao?”

8

Tôi bật thành tiếng.

Nhìn cậu nam sinh đứng sau lưng họ, tôi nhếch môi nhẹ:

“Em có thấy áy náy hay không thì chưa rõ, bỏ con trong ngày thi để đưa con trai người khác đi thi, không cảm thấy xấu hổ à?”

Thẩm Khâm lập tức phản bác:

“Đó là cháu trai của Hoan Hoan, em đừng bừa!”

Sắc mặt Lưu Hoan trắng bệch trong một thoáng, thấy ta bênh mình liền lấy lại sự tự tin.

“Diệp Thế Khanh, đừng tưởng cứ bôi nhọ tôi là có thể lung lay cảm Khâm dành cho tôi. Tôi và ấy đến với nhau khi vẫn còn trong sạch đấy!

“Không như chị, đã già rồi còn ra vẻ thanh cao.”

Tôi mỉm , đáp trả:

“Vậy sao? Tôi có già hay không tôi cũng không rõ, chỉ biết tôi sinh con khi đang ở độ tuổi kết hôn hợp pháp. Còn , kém tôi gần chục tuổi mà con thì cũng đang thi đại học cùng lúc với con tôi kia kìa.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...