Cuộc Chia Tay Đầy [...] – Chương 3

Cả buổi sáng vẫn chưa thu dọn xong thì cửa chính mở ra, con tôi về nhà.

Thẩm Khâm lập tức dừng tay, nở nụ tươi bước tới đón.

“Dao Dao về rồi à, hôm nay thấy thế nào?

“Ngày mai thi rồi, có tự tin không?”

Thấy con đã thấy vali để dưới đất, ta vội vàng bước đến chắn tầm mắt con.

“Ba có chút việc nên phải đi công tác, mới chuyển sẵn đồ ra ngoài thôi, người thì vẫn ở đây.

“Con thi ba ngày, ba vẫn có thể đưa con đi thi mà!”

Con bé liếc tôi, rồi quay sang ta, ánh mắt lạnh lùng và sắc sảo.

“Ba không cần phải gạt con đâu, ba đang dọn ra ngoài để sống chung với dì Lưu đúng không?

“Không sao cả, ba không cần đưa con đi thi ba ngày đâu, để mẹ đưa con là rồi.”

Câu của con như sét đánh ngang tai, Thẩm Khâm đứng chết trân, ánh mắt hoảng loạn con :

“Con… con biết hết rồi sao?”

Con bé vẫn giữ nguyên ánh mắt bình thản, ngồi xuống ghế sofa, giọng điệu điềm nhiên.

“Đúng , con đã biết từ lâu rồi.”

Thẩm Khâm lập tức quay sang tôi, nổi giận quát mắng:

“Diệp Thế Khanh, tôi không ngờ em lại hèn hạ như ! Em dám chuyện này cho con biết? Em muốn nó thi rớt sao?

“Chẳng phải đã là không để con bé biết rồi à? Em tôi còn mặt mũi nào trước mặt con nữa!”

Đối mặt với cơn gào thét của ta, tôi lại bật vì quá đỗi cạn lời.

“Thẩm Khâm, buồn thật đấy. Người phản bội là , còn tôi là người vì không muốn ảnh hưởng đến con mà đã phải nhẫn nhịn, khổ sở cầu xin đừng ly hôn sớm. Tôi chưa từng gì với con cả.

“Chính con bé là người đã sớm phát hiện, thậm chí còn từng vô nhắc nhở tôi về việc có dấu hiệu ngoại .”

Lúc này, con tôi cũng lên tiếng:

“Ba à, ba đừng trách mẹ. Thật ra chính con là người đầu tiên biết chuyện ba ngoại .

“Con đã thấy ảnh ba và dì Lưu chụp chung trong kho ảnh bè của học. Hà Cảnh Hạo là con trai của dì Lưu mà.”

Cả người Thẩm Khâm cứng đờ.

“Dao Dao, có khi nào con nhầm không? Lưu Hoan Hà Cảnh Hạo là cháu trai của ấy mà.

“Cô ấy mới 35 tuổi, sao có thể có một đứa con trai 18 tuổi ?

“Hai mẹ con các người vì muốn giữ tôi lại mà đi dựng chuyện như thế có quá đáng quá không?”

5

Mấy lời đó của Thẩm Khâm khiến tôi và con đều nhau, trong mắt không giấu nổi sự bất lực và khinh bỉ.

Con bé lạnh lùng ta. Dù chỉ mới mười tám tuổi giọng điệu đã đầy nghiêm khắc.

“Muốn biết Hà Cảnh Hạo có phải con trai của dì Lưu hay không, ba có thể tự đi kiểm chứng, chứ đừng chỉ nghe một chiều rồi cho rằng tụi con đang bịa chuyện.

“Ngày mai con không muốn thấy ba ở cổng trường.”

Nói xong, con bé xách cặp đi thẳng vào phòng, để lại sau lưng là một bóng lưng dứt khoát.

Thẩm Khâm cảm thấy lòng tự trọng của một người cha bị phạm nặng nề, tức giận đến mức xông tới trước cửa phòng, quát to:

“Thẩm Dao! Dù sao ba cũng là cha con, con lại dám đối xử với ba như sao?

“Đừng tưởng con sắp đủ tuổi trưởng thành thì không cần ba nữa. Con vẫn còn non lắm!

“Mẹ con thì không có việc , tiền học đại học của con chưa chắc đã đủ, con nghĩ với thái độ này mà sau này cầu xin ba, ba sẽ giúp chắc?”

Tôi bước nhanh đến, đẩy ta ra rồi không nhịn nữa, tát cho ta một cái!

“Thẩm Khâm, trước đây vì con nên tôi nhịn, không muốn cãi vã ảnh hưởng đến con bé, bây giờ đã chạm đến giới hạn của tôi rồi.

“Anh có thể phản bội hôn nhân, không có tư cách con !

“Tôi nhịn khi tận mắt thấy từng chi tiết ngoại với Lưu Hoan, cả những tin nhắn, ảnh chụp thân mật của hai người, tôi vẫn còn nhớ rõ.

“Anh tưởng tôi bình thản là không quan tâm sao? Những thứ đó như cái gai trong lòng tôi, chỉ cần lỡ đụng tới sẽ chảy máu.

“Tôi đã chịu đựng đủ rồi. Giờ khi cái mặt nạ giả tạo đã bị lột xuống, tôi sẽ không giả vờ nữa.

“Chuyện với ba mẹ , tự mà đi giải thích. Tôi không giấu giếm giúp nữa!

“Giờ dọn đồ và ra khỏi nhà đi!”

Anh ta ôm mặt, tôi với vẻ không thể tin nổi.

“Diệp Thế Khanh, nghĩ lại đi, trước đây em phụ thuộc vào tôi thế nào, giờ lại dám đánh tôi?

“Được lắm, cứ chờ xem, không có tôi, hai mẹ con em sẽ sống ra sao!

“Lúc trước lương của tôi đều đưa em hết, giờ tôi thẳng: từ nay trở đi, từng đồng tiền tôi kiếm đều sẽ giao hết cho Lưu Hoan, đến lúc đó em sẽ biết thế nào là mất mát!

“Còn ba mẹ tôi, họ vẫn luôn mong có cháu trai. Nếu Lưu Hoan sinh con trai, em nghĩ họ còn trách tôi nữa không?”

Nói xong, ta thậm chí còn rút điện thoại ra gọi cho Lưu Hoan ngay trước mặt tôi.

“Vợ ơi, dọn xong đồ rồi, sắp qua chỗ em đây!

“Ừ, đến Cục Dân chính rồi, chỉ còn đợi 30 ngày nữa là nhận giấy ly hôn. Sau đó mình sẽ đi đăng ký kết hôn luôn, rồi an tâm chờ con chúng ta chào đời.

“Nhà chỉ có một dòng duy nhất, nếu họ biết em mang thai thì chắc chắn sẽ chấp nhận em!”

6

Nhìn ta cố những lời này trước mặt tôi để chọc tức, tôi bất chợt bật .

Thì ra, khi cạn lời đến cùng cực, con người ta vẫn có thể .

Tôi chợt nghĩ, từ lúc nào người đàn ông từng rụt rè theo đuổi tôi năm xưa lại biến thành một kẻ mặt dày và hung hãn thế này?

Thì ra đến cuối cùng chẳng còn gì gọi là lương tâm, chỉ còn lại tính toán và so đo.

Chúng tôi không nổ ra cuộc cãi vã lớn vào cái ngày tôi phát hiện ta ngoại , mà lại là vào lúc ta không giành phần tài sản và để lộ bộ mặt thật.

Sau khi gọi điện cho Lưu Hoan xong, ta quay sang tôi bằng ánh mắt khiêu khích:

“Diệp Thế Khanh, em có biết vì sao tôi chán em không?”

“Em giống hệt cái tên của mình, lúc nào cũng kiêu ngạo, lạnh lùng. Lúc đầu theo đuổi em thì thấy rất có cảm giác thành tựu.”

“Nhưng sau khi sống chung, em nhạt nhẽo đến vô vị. Lúc nào cũng điềm tĩnh, như thể ngoài con ra thì chẳng có gì khiến em bận tâm.”

“Tôi có lý do để nghi ngờ em chưa từng tôi.”

“Nhưng Lưu Hoan thì khác. Cô ấy luôn đặt tôi lên hàng đầu, có gì ăn cũng nhường tôi, có gì vui cũng chia sẻ với tôi đầu tiên.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...