“Tất nhiên rồi, em không phải vì tiền mà giận, em giận là thay thôi! Dù sao thì mấy năm nay Diệp Thế Khanh có đi đâu, tiền của nhà toàn là do kiếm mà.”
Giọng ta nghe thì nhẹ nhàng, tôi vẫn nghe ra sự giận dữ không giấu nổi.
Thẩm Khâm khi ấy cũng chuyện với vẻ bất lực:
“Anh cũng đâu còn cách nào khác, là người có lỗi, đã phản bội ấy, phản bội cuộc hôn nhân này. Ly hôn cũng sẽ khiến con tổn thương… Nếu không phải vì muốn ở bên em, thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn.”
“Hoan Hoan, nếu giờ chỉ còn lại 50 triệu, em vẫn sẽ ở bên chứ?”
Lưu Hoan im lặng một lúc không gì, vài giây sau mới dịu dàng đáp:
“Tất nhiên rồi, em vì con người chứ không phải vì tiền. Miễn là vẫn còn năng lực thì tiền lúc nào chẳng kiếm , đúng không?”
“Chúng mình thử một lần nữa đi không?”
“Diệp Thế Khanh sợ nhất là ảnh hưởng tới kỳ thi của con , cứ ta sợ trước ngày thi một hôm, xem ta có chia lại tài sản không. Nếu chia thì mình lời, nếu không chia thì mình cũng chẳng mất gì. Dù sao sau này cũng chẳng liên quan nữa, đừng nghĩ đến nghĩa gì nữa, không?”
Thẩm Khâm do dự rồi lắc đầu.
“Không . Tuy giữa và Diệp Thế Khanh cảm đã nhạt thật, rất Dao Dao. Anh nó chào đời, tự tay nuôi nó lớn, sao có thể đâm con một nhát vào đúng thời khắc quan trọng nhất đời nó?”
“Hơn nữa, dù ly hôn rồi, Dao Dao vẫn là con , sao mà không còn liên quan ?”
Thấy dỗ ngọt không xong, Lưu Hoan nổi giận thật sự.
Cô ta bật dậy, gằn hai tiếng rồi :
“Được, , Thẩm Khâm, chỉ biết nghĩ cho con bé Dao Dao của , thế còn đứa bé trong bụng tôi thì sao? Anh định để nó sống kiểu gì đây?”
“Tôi mang tiếng cặp kè với đàn ông có vợ để đi theo , giờ tôi có thai, lại không có danh phận, cũng chẳng có tiền, định ép tôi vào đường chết sao?”
“Bên kia không chịu ly hôn, tôi không đăng ký kết hôn ; chỉ mang về có 50 triệu, sau này định nuôi chúng tôi bằng gì?”
Thẩm Khâm chết sững, cũng đứng bật dậy:
“Cái gì? Em có thai rồi à?!”
3
Cuối cùng, dưới tiếng nức nở nhỏ nhẹ của Lưu Hoan, Thẩm Khâm cũng mềm lòng.
Anh ta dỗ dành ta:
“Là do dự quá lâu, để em chịu tủi thân. Anh sẽ về với ấy ngay, em yên tâm. Dù ấy không chịu chia lại tài sản, vẫn đang là phó tổng của Tập đoàn Quân Lâm đừng là 6 tỷ, đến 10 tỷ cũng kiếm cho em!”
Lưu Hoan lúc này mới nín khóc, mỉm trở lại.
Khoảnh khắc ấy, tim tôi như rơi xuống vực sâu, toàn thân tê dại, nước mắt lặng lẽ rơi không ngừng.
Tôi vẫn còn giữ một tia hy vọng nhỏ nhoi, mong ta vì chút cha con cuối cùng mà không mở miệng ra điều đó.
Nhưng hai ngày sau, cũng chính là hôm nay, ta lại thật sự đưa ra lời đề nghị đó với tôi.
Từ lúc phát hiện ta ngoại đến nay đã nửa năm trôi qua Suốt nửa năm đó, tôi giận dữ, đau lòng, rơi vào cảm giác tự nghi ngờ bản thân, vừa tự ti vừa bất lực.
Điều khiến tôi lo lắng nhất chính là chuyện này sẽ ảnh hưởng đến con .
Thế khi thật sự bước qua cánh cửa của Cục Dân chính, trong lòng tôi lại rất bình thản, nhẹ nhõm.
Chỉ vì ngày hôm qua con bất ngờ với tôi một câu khiến tôi hoàn toàn yên tâm, không còn điều gì vướng bận, có thể dứt khoát mà bước về phía trước. Sợi dây bị ta nắm trong tay suốt bao lâu nay, cuối cùng cũng đã đứt rồi.
Còn Thẩm Khâm, tôi cũng chẳng cần nữa. Những thứ dễ bị cướp đi thì vốn không đáng giữ, đúng không?
Phần đời còn lại, chỉ cần có con là đủ rồi.
Thẩm Khâm đi theo phía sau, vẫn do dự mãi.
Mãi đến khi nhân viên đưa giấy ra cầu ký tên, ta mới như bừng tỉnh, lơ đãng ký tên vào.
“Hiện giờ thủ tục ly hôn đã hoàn tất, chỉ cần hết thời gian cân nhắc, hai người có thể quay lại nhận giấy chứng nhận.”
Câu của nhân viên khiến ta đột ngột ngẩng đầu tôi, không biết có phải ảo giác không mà tôi thấy trong mắt ta thoáng hiện một tia không nỡ.
Tôi quay người rời đi ngay, ta vội vàng đuổi theo, theo phản xạ kéo tay tôi lại, hỏi:
“Thế Khanh, em không có việc , giờ có tiền cũng chỉ là tài sản cố định. Con sắp lên đại học, cần rất nhiều chi phí. Đến lúc đó, hai mẹ con em tính sao?”
Tôi ta không hiểu, người đàn ông đã bên tôi từ thời áo đồng phục đến chiếc váy cưới, lòng thoáng dâng lên một nỗi xót xa.
Nhưng nghĩ đến chỗ đông người, tôi không thể khóc cũng không muốn ầm lên, chỉ nén giận đáp:
“Giờ còn lo chuyện đó gì? Khi và Lưu Hoan qua lại, đã từng nghĩ đến chuyện này chưa?
“Nhưng Thẩm Khâm à, sai thì là sai, chúng ta không thể quay lại nữa.
“Từ giờ trở đi, cuộc sống của tôi và con không còn liên quan gì đến nữa.
“Anh về dọn đồ đi, chuyển ra ngoài sớm một chút, không thì Lưu và đứa bé của chắc không đợi đâu.”
Ánh mắt ta trợn trừng, kinh ngạc:
“Sao em biết ấy mang thai?”
Tôi không trả lời, chỉ quay người bước thẳng về nhà.
4
Khi ta về đến nhà, gương mặt đầy ủ rũ, bắt đầu dọn đồ, từng tác đều rất chậm rãi.
Tôi thực sự không hiểu. Là ta ngoại , là ta đòi ly hôn, ngoài kia còn có người phụ nữ khác đang mang con của ta đợi sẵn. Vậy bây giờ ta ra vẻ thế này là sao?
Trong lúc dọn dẹp, ta cứ liên tục tìm cách chuyện với tôi.
“Vợ à… à không, Thế Khanh, mấy cái quần lót của để đâu rồi?”
“Cái áo sơ mi thích không thấy đâu cả, em giúp tìm không?”
“Vali này chắc không đủ, để lần sau quay lại lấy thêm nha.”
“Mấy thứ này không mang, hai mẹ con em cứ dùng tiếp đi.”
“…”
Tôi chỉ lặng lẽ ta, ánh mắt không chút gợn sóng.
“Anh muốn mang gì thì cứ mang đi, tự xử lý cho xong.”
Anh ta: “…”
Bạn thấy sao?