Cô ta gõ gõ vào bảng đen thu hút sự ý, đứng giữa bục giảng, rõ ràng là đang chuyện với cả lớp ánh mắt lại không rời khỏi tôi dù chỉ một giây.
"Sau một thời gian cùng thầy giáo trao đổi, tuần sau lớp chúng ta sẽ có một lần đổi chỗ ngồi lớn. Mọi người có thể lựa chọn chỗ ngồi thích dựa theo thành tích thi thử, cho nên mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng, ôn tập thật kỹ nhé.”
Cô ta vừa dứt lời, cả lớp trở nên náo .
"Tốt quá, tôi từ lâu đã không thể chịu nổi Dương Phàm rồi, cậu ta suốt ngày chơi bóng, về tới lớp đều mồ hôi đầm đìa, miệng liên hồi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học của tôi!"
"Cuối cùng thì tôi cũng có thể đổi chỗ và hít thở không khí trong lành rồi, yeah!"
"Không sao cả, dù sao tôi cũng không có lựa chọn nào khác."
Có người không muốn thay đổi:
“Đổi chỗ ngồi thì ai sẽ dạy toán cho tôi đây? Không, tôi phải bảo vệ cùng bàn của mình!!!”
"Không, thầy chủ nhiệm đã lâu không sắp xếp lại chỗ ngồi rồi, sao đột nhiên lại thay đổi .."
Nghe , Tống Triều cũng nhướng mày liếc Lê Khinh Khinh.
Cô ta lập tức nở nụ rạng rỡ.
Kết quả, Tống Triều chỉ nhẹ nhàng :
“Tôi không đổi.”
Lê Khinh Khinh không hề tức giận mà càng to hơn:
“Bạn học Tống, việc này không phải do cậu quyết định, tôi chỉ là truyền đạt lại ý kiến của giáo viên chủ nhiệm mà thôi.”
Tống Triều ném cuốn sách trong tay xuống, chuẩn bị đi đến văn phòng.
Tôi kéo ấy lại và ánh mắt ra hiệu cho ngồi xuống.
Anh bất đắc dĩ ngồi xuống, nhỏ giọng :
“Anh không muốn xa em.”
"Em biết."
Sau đó ấy tôi và ngay lập tức hiểu ý tôi.
Cái ý nghĩ ngớ ngẩn của Lê Khinh Khinh tưởng có thể vả vào mặt tôi sao, tôi có phải kẻ ngốc đâu mà không hiểu ý tứ của ta?
Theo như tôi biết, Tống Triều và ta luôn chia nhau vị trí thứ nhất và thứ hai của lớp, có thể ta nghĩ rằng tôi là du học sinh nên khó thích nghi với phong cách học tập trong nước, khi đó tôi sẽ không thể đạt điểm cao trong kỳ thi thử. Lúc đó, ta đương nhiên có thể ngồi xuống vị trí bên cạnh Tống Triều.
Và khi đó sẽ gần quan ban lộc.
Tiếc rằng trước khi ra nước ngoài tôi cũng là người Trung Quốc, không thể quên cội nguồn.
Tôi không khỏi bật khi thấy nụ tự tin của Lê Khinh Khinh.
Tốt quá, ta thú vị hơn nhiều so với những kẻ công lược trước đó.
Bạn thấy sao?