Cùng Trúc Mã Vả [...] – Chương 7

Tống Triều mắc chứng rối loạn lưỡng cực, khi còn nhỏ thường xuyên đánh nhau với những đứa trẻ khác.

Cho đến khi tôi chuyển đến cạnh nhà , đối xử tốt với , chơi cùng với .

Tôi phải mất mười năm mới khiến ấy bỏ đi phần gai góc, hoàn toàn tin tưởng dựa vào tôi.

Nhưng Lê Khinh Khinh lại nghĩ có thể dùng một năm để công lược , đây đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Cái gì của tôi là của tôi, không ai có thể lấy đi .

Tống Triều nằm trong lòng tôi, cọ cọ, ánh mắt tối sầm:

“Tiểu Niệm, đừng lén lút cho uống thuốc nữa.”

Anh ấy ngước tôi và :

“Chỉ cần em bảo uống thì sẽ nghe lời em mà.”

Tôi sờ đầu , đổi chủ đề:

“Đã lâu rồi em cũng chưa , em rất nhớ .”

Quả nhiên, Tống Triều nhanh chóng quên đi cảm giác khó chịu trước đó và bắt đầu quấy rầy tôi bằng những lời lẽ âu yếm đầy đương.

Vốn biết rằng Lê Khinh Khinh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc không ngờ ta lại hành nhanh như .

Thứ hai là ngày đầu tiên tôi đến trường, Lê Khinh Khinh tôi với vẻ mặt u ám.

Bởi vì lúc này tôi đang ngồi ở vị trí ta muốn ngồi nhất, trò chuyện và với đối tượng công lược của ta.

Sau giờ học, ta đi thẳng ra khỏi lớp rồi quay lại với vẻ mặt thoải mái.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...