Tống Triều không trả lời, vẻ mặt nghiêm túc, khẩn trương:
“Cầm đồ của đi đi, tôi không cần.”
Lê Khinh Khinh hơi cau mày:
"Sao cậu lại không cần? Không phải cậu cũng mất một chiếc bật lửa giống hệt sao?"
Tống Triều mất kiên nhẫn:
"Tôi đã không cần, không hiểu sao? Nếu không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ!"
Lê Khinh Khinh khẽ khịt mũi, thấp giọng :
“Thật xin lỗi vì đã hỏng tiệc sinh nhật của cậu, tôi còn phải thêm để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, nên tôi về trước. Cuối cùng, chúc cậu một sinh nhật vui vẻ."
Cô ta rời đi trong xấu hổ, hiên ngang thẳng lưng, trông giống như một bông hoa nhỏ kiên cường.
Điều này khiến tôi rất ngưỡng mộ ta.
Tống Triều kéo tay tôi, giống như con chó husky vẫy đuôi, vẻ mặt cầu khen ngợi.
Tôi mỉm : “Em sẽ tính sổ với sau”
Một chút nhạc đệm trong bữa tiệc sinh nhật kết thúc sớm hơn dự kiến.
Tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, khoanh tay trước ngực, im lặng như chờ chủ giải thích.
Tống Triều quỳ xuống, buồn bực :
"Tiểu Niệm, sai rồi."
Tôi khịt mũi:
"Sai ở đâu?"
Anh thấp giọng :
“Chọc đào hoa, không giữ nam đức.”
“Còn Tiểu Niệm bị liên lụy, còn phải thay xử lý.”
"Còn gì nữa không?"
Tống Triều ánh mắt lảng tránh:
“…Anh không nên hút thuốc.”
Tôi nhéo tai :
“Tên nhóc này bây giờ còn dám hút thuốc, cẩn thận em tẩn một trận đấy.”
Tống Triều nắm lấy tay tôi, biện hộ:
“Đó là vì nhớ em quá, đợi em về bỏ thuốc mà.”
Đôi mắt rất tập trung, trong đôi mắt màu hổ phách của ấy phản chiếu hình ảnh của tôi.
Tôi không khỏi mềm lòng:
“Không hút thuốc nữa, nó không tốt cho bệnh của .”
Bạn thấy sao?