Khoảng cách quá gần, tốc độ quá nhanh, tôi chỉ có thể dùng thân mình đỡ dao.
Tôi vẻ mặt hoảng sợ của Tống Triều rồi hôn mê.
Tôi không biết đã qua bao lâu, tôi luôn có thể nghe thấy giọng của một nam sinh bên tai.
Anh :
“Kết quả thi đại học đã có, là người đứng đầu thành phố, vượt qua em. Anh có giỏi không?”
"Nguyện vọng của em là gì? Em muốn đi đâu thì sẽ đi theo em"
"Sao em vẫn chưa tỉnh? Nguyện vọng của em thì đã giúp em bảo lưu rồi, nghĩ em nhất định rất muốn ở bên , nếu không thì em đã không chắn một dao đó cho ."
Tôi bị một ngón tay chọc mạnh vào má, lại nghe thấy giọng quen thuộc:
"Tiểu Niệm, em không nhớ sao?"
"Tiểu Niệm, Lê Khinh Khinh đã chết, hình như ta chết vì ngưng tim, cái chết quá dễ dàng phải không?"
"Nhân tiện, em vẫn chưa giải thích cho biết công lược giả nghĩa là gì? Chẳng phải em đã hứa rằng sẽ thành thật với sao?"
"Tiểu Niệm, nếu em không tỉnh lại, sẽ hôn em."
Nhịp tim của tôi tăng mạnh và cảm thấy một cơn đau nhói ở môi.
Tôi từ từ mở mắt và bắt gặp ánh mắt của Tống Triều.
Anh giật mình bỏ đi.
Sau đó đột nhiên phản ứng lại: "Tiểu Niệm, em tỉnh rồi!"
Ánh mắt lấp lánh như những vì sao.
Tôi hơi mỉm .
Mặt trời đang chiếu sáng và tôi nghĩ lại thời gian còn là công lược giả
Tôi đã công lược rất nhiều người, có thành công cũng có thất bại.
Nhưng tôi chưa bao giờ hiểu rõ mục đích công lược là gì.
Để giành của ai đó, hay đơn giản chỉ là theo đuổi cái gọi là thú vui như Lê Khinh Khinh từng ?
Bí ẩn này cuối cùng đã giải đáp bởi mục tiêu công lược cuối cùng.
Công lược chẳng có ý nghĩa gì cả.
Mỗi người đều là nữ hùng trong cuộc đời mình, chỉ khi biết bản thân thì mới có đích thực của người khác.
Theo đuổi đàn ông một cách mù quáng, ép dạ cầu toàn sẽ chỉ khiến chính bản thân ngày càng trở nên hèn mọn.
Không ngừng hoàn thiện bản thân, từ trong ra ngoài tỏa ra ánh sáng của trí tuệ thì đó mới là sức hấp dẫn thực sự của một người.
Mây cao sẽ gặp gió, hoa thơm bướm sẽ tới.
Tôi xin dành câu bình đẳng này cho những con người vẫn đang còn u mê trong .
HOÀN.
Bạn thấy sao?