Ngày hôm sau, các phương tiện thông tin đại chúng đều đưa tin về cuộc liên hôn thương nghiệp giữa hai nhà Hạ - Tống.
Tống Triều nằm trên đùi tôi, vẻ mặt kiên quyết: “Nếu để cưới Lê Khinh Khinh, thà chết còn hơn.”
Nhà họ Hạ có gốc rễ vững chắc, cuộc hôn nhân giữa hai gia tộc này có thể coi là như hổ mọc thêm cánh.
Cha Tống là người chỉ quan tâm đến lợi ích, sao ông có thể bỏ qua chuyện tốt như ?
Lê Khinh Khinh sử dụng chiêu này rất tốt, ta không cần chiến đấu một mình nữa, có hai người trợ giúp là cha Tống và cha Hạ, cơ hội chiến thắng của càng lớn hơn.
Cha Tống thậm chí còn lấy tư cách người thừa kế ra để đe dọa Tống Triều khiến phải nghe lời ông, chia tay với tôi và vun đắp cảm với Lê Khinh Khinh
Tống Triều về nhà đem đồ đạc đập .
Anh ôm tôi, tủi thân : “Nhất định phải là thân phận người thừa kế sao? Em có thể bỏ trốn cùng không?”
Tôi lắc đầu, cả và bánh mì tôi đều muốn có, đây chính là tín ngưỡng của tôi.
"Tiểu Triều đừng sợ, chúng ta sẽ không chia tay."
Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến gần, tôi và Tống Triều tạm thời gác lại mọi phiền muộn để tập trung chuẩn bị cho kỳ thi.
Nhưng Lê Khinh Khinh không chịu để yên cho tôi, rạng rỡ:
“Cô từng là công lược giả thì sao chứ, chung quy là vẫn đấu không lại tôi.”
Có lẽ chính sự thờ ơ của Tống Triều đối với tôi đã khiến ta hiểu lầm rằng tống Triều đã chấp nhận số mệnh của mình.
Cô ta mỉa mai:
"Tôi còn tưởng mối quan hệ của hai người rất sâu đậm cơ? Tống Triều vì quyền thừa kế có thể vứt bỏ , đúng là phế vật, đến trái tim của người đàn ông cũng không chiếm ."
“Nếu nghĩ kĩ thì Tống Triều cũng không có gì ghê gớm, lúc trước lúc chọn hắn đối tượng công lược, tôi còn tưởng hẳn là một người đàn ông hiền lành ôn nhu hóa ra lại là một kẻ điên. Nếu không phải là không thể thay đổi đối tượng thì tôi đã sớm nghỉ chơi với hắn rồi.”
"Dễ dàng lừa đến tay như , hắn thật khiến người ta nhàm chán."
Tôi đặt bút xuống và : “Cô không có việc gì sao? Cô cứ léo nhéo bên tai tôi, ồn ào quá!”
Tôi rất tức giận, không chỉ vì ta quấy rầy việc học của tôi, mà quan trọng hơn là tôi không thể chấp nhận việc ta khinh thường Tống Triều.
Tống Triều rất tốt, tốt đến mức không cần ta ở đây bình phẩm khoa chân múa tay.
Bạn thấy sao?