Lúc đầu, cũng giống như ta, tôi nhận nhiệm vụ công lược nhân vật mục tiêu một cách trắng trợn.
Để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, tôi thậm chí còn chà đạp lên chính tôn nghiêm của mình, liều mạng mà lấy lòng mục tiêu công lược.
Nhưng tôi vẫn thất bại, tiếp nhận trừng , khi đó ý thức tự giác của tôi đột nhiên thức tỉnh.
Tôi không hắn ta, tại sao tôi lại phải hạ thấp bản thân để mình phải chịu nhục nhã đến ?
Chinh phục một người đàn ông tôi không thì có ích gì?
Vì , cái giá phải trả để lấy lại mạng sống, trở thành một người bình thường là hoàn thành nhiệm vụ công lược khó khăn nhất lúc bấy giờ.
Tôi và Tống Triều là thanh mai trúc mã, chúng tôi đã rất hạnh phúc khi bên nhau.
Nhưng khi tuổi tác ngày càng tăng, càng ngày càng có nhiều công lược giả công lược Tống Triều.
Mà tôi đã quá quen thuộc với hệ thống công lược rồi, liếc mắt một cái là có thể nhận ra thân phận thật sự của công lược giả.
Lê Khinh Khinh chỉ sửng sốt một giây, sau đó không thèm quan tâm phản ứng lại :
"Vậy ra chính là thứ rác rưởi mà hệ thống công lược dùng tài liệu giảng dạy phế vật."
Cô ta khẩy:
“Tôi khác với , tôi thích cảm giác hưng phấn khi chinh phục thành công đối tượng công lược. Xương càng cứng thì càng ngon.”
Cô ta không hề sợ hãi chút nào, dù sao tôi chỉ có tiền còn ta ngoài tiền thì còn có bàn tay vàng, ai vào cũng đều nghĩ tôi ở thế yếu.
Lê Khinh Khinh chớp chớp mắt:
“Tôi cho một đề nghị, rời khỏi Tống Triều, nếu không những người xung quanh sẽ gặp bất hạnh đấy.”
“Tôi có thể ra thực sự rất thích Tống Triều, tôi cũng không ngại cho biết, nhiệm vụ của tôi là công lược Tống Triều, cậu ấy chỉ có thể là của tôi thôi.
"Trước kia là do tôi bất cẩn, coi nhẹ rất nhiều thứ bây giờ sẽ không như thế nữa đâu.”
Bạn thấy sao?