Cùng Trúc Mã Vả [...] – Chương 12

"Hạ Niệm, xin hãy xin lỗi tôi và học Tống."

"Cô cũng phải xin lỗi các bác nông dân đã vất vả chăn nuôi trồng trọt ngoài đồng dưới cái nắng gay gắt!"

Khi tôi định thần lại, tôi nghe toàn những lời ra lệnh của ta.

Tôi mím môi, vừa định thì đã có người nhanh chân đến trước

"Tiểu Niệm, để xử lý."

Tống Triều kéo tôi lại bên cạnh, tâm đã ổn định lại, nhẹ nhàng mời Lê Khinh Khinh:

"Vì cậu đã mua bữa sáng cho tôi rất nhiều lần, để cảm ơn thì ngày mai tôi muốn mời cậu một bữa, chứ?"

Lê Khinh Khinh vui mừng khôn xiết:

“Thật sao?”

Sau khi phản ứng lại, ta liên tục trả lời:

“Có thể, đương nhiên có thể.”

Tống Triều thậm chí còn với ta:

"Vậy là tốt rồi, hy vọng ngày mai cậu có thể đến cuộc hẹn đúng giờ."

Lê Khinh Khinh khẽ gật đầu, khi thấy khuôn mặt buồn bã của tôi, ta vênh mặt đầy đắc ý.

Chuông vào học vang lên, mỗi chúng tôi trở về chỗ ngồi của mình.

Tôi hơi lo lắng về trạng của Tống Triều

"Tiểu Triều..."

Ở dưới gầm bàn ngoắc ngoắc tay tôi, nhẹ nhàng :

“Em yên tâm, Tiểu Niệm, biết rõ mình đang gì.”

Nhưng tới cuối tuần, tôi vẫn không yên tâm để Tống Triều một mình.

Nếu Tống Triều không thể kiềm chế tính nóng nảy của mình, một khi phát sinh ra việc ngoài tầm kiểm soát khiến sự việc trở nên nghiêm trọng thì đối với chúng tôi đều không tốt.

Lúc đó thì cha của Tống Triều cũng sẽ tước bỏ quyền thừa kế của ấy.

Điều cha Tống thường là:

"Con là con trai của ta, người thừa kế của ta tuyệt đối không là một kẻ điên."

Tiểu Triều bị nhốt lại để chữa bệnh, mỗi ngày phải uống rất nhiều thuốc.

Dù lớn lên thì cậu ấy vẫn rất ghét uống thuốc nên tôi đành phải trộn thuốc vào bánh kem dần dần lừa cậu ấy uống thuốc.

Nhiều năm qua, Tống Triều không uống thuốc lại ngụy trang rất tốt.

Ít nhất cha Tống chưa bao giờ nghi ngờ.

Tôi không thể để bất cứ ai ảnh hưởng đến việc Tống Triều thừa kế tập đoàn Tống thị .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...