Cùng Trúc Mã Vả [...] – Chương 11

Đúng lúc này, Lê Khinh Khinh từ phòng giáo viên trở về.

Tống Triều chằm chằm vào ta, trước khi ấy kịp tóm lấy cổ Lê Khinh Khinh thì tôi đã đến chỗ ta trước.

Lê Khinh Khinh đẩy tôi ra và hỏi tại sao tôi lại vứt bữa sáng ta mang đến cho Tống Triều.

Hóa ra vừa bước vào cửa ta đã thấy thùng rác bừa bộn, ta tưởng tôi ghen tị nên ném đồ vào thùng rác, còn sự bất thường của Tống Triều là vì ấy bất mãn với hành của tôi.

Cô ta lo cho chính mình rồi :

“Tôi biết xuất thân cao quý, coi thường những thứ rẻ tiền này, tôi đã đưa cho Tống Triều, những thứ đó là của cậu ấy, không có quyền vứt chúng đi! "

Cô ta nhập tâm đến mức không để ý đến vẻ mặt do dự muốn lại thôi của các cùng lớp.

Tôi cũng tỏ vẻ vô tội.

Cô ta thực sự…rất khó….

Nhiều năm nay, Tống Triều ngụy trang rất tốt hôm nay lại bị sữa bò kích thích đến phát bệnh.

Không ai biết rằng thứ Tống Triều ghét nhất chính là sữa chứ không phải thứ khác.

Khi Tống Triều còn nhỏ, bị bọn trẻ ở trường mẫu giáo bắt nạt vì khác biệt với những đứa trẻ khác.

Bọn chúng đổ sữa thừa lên người , ngồi lên người như cưỡi ngựa, mà cha của Tống Triều lại không hề quan tâm đến việc đó.

Ông tin rằng con trai của mình không nên là một kẻ vô dụng bị bắt nạt, người không biết phản kháng thì không xứng đáng con trai ông.

Dưới sự bạo hành lạnh của cha Tống, chứng rối loạn lưỡng cực của Tống Triều ngày càng trở nên nghiêm trọng, cuối cùng phải dùng thuốc để điều trị.

Lê Khinh Khinh ơi là Lê Khinh Khinh, sao lại ngu ngốc đến mức chuyện đơn giản như thế này mà còn không biết?

Tôi cần phải suy nghĩ lại xem có nên tiếp tục chơi với không nữa?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...