Cuối cùng cũng đến kỳ thi thử, vừa mới bắt đầu hai mươi phút thì bút của tôi đột nhiên hết mực.
Tôi định lấy một cái ruột bút khác để đổi phát hiện ra nó đã bị thay thế.
Trong hộp bút toàn bộ ruột bút đều bị đổi thành không có mực.
Trực giác đầu tiên của tôi là Lê Khinh Khinh.
Mắt ta chạm mắt tôi, khóe miệng ta cong lên, lúc đó tôi đã biết chắc chắn chuyện này là do ta giở trò.
Thật là ấu trĩ.
Kết quả kỳ thi thử công bố sớm, tôi lấy thành tích đứng nhất khiến cho cả lớp chấn .
"Hạ Niệm hóa ra là học bá!"
"Giỏi quá, thậm chí còn cao hơn Tống Triều những 10 điểm."
"Quả nhiên, thế giới này không thiếu nhất chính là học bá."
…
Khi Lê Khinh Khinh thấy bảng điểm, ánh mắt ta hiện lên đầy vẻ ghen tị.
Tôi biết ta có bàn tay vàng, bàn tay vàng không phải là chía khóa vạn năng, dù sao cũng không thể so sánh với nỗ lực và trí tuệ của con người.
Cô ta lấy mất bút của tôi nên tôi không thể bài thi , lúc đó tôi thừa nhận là mình rất khó chịu
Nhưng chợt trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ, tôi nhớ ra lúc ký vào phiếu đăng ký vào phòng thi, thầy giáo đã mượn một cái bút của tôi.
Vì tôi đã liên hệ với giám thị mong lấy lại cái bút đó.
Dù mất một chút thời gian xét cho cùng, tôi là người hàng năm đều nhận học bổng nước ngoài, tham gia bảy, tám cuộc thi quốc tế và xếp hạng là nhân tài ưu tú.
Một bài thi thử nho nhỏ không thể khó tôi.
Lê Khinh Khinh nỗ lực hơn bình thường, vẫn không quên thể hiện sự hiện diện của mình trước mặt Tống Triều.
Hôm đó, ngay khi vừa bước vào lớp, tôi và Tống Triều đã thấy sữa và bánh dứa trên bàn của cậu ấy.
Không cần cũng biết là ai để ở đây.
Tống Triều cau mày, cầm đồ Lê Khinh Khinh đưa tới ném vào thùng rác phía sau.
Sữa tràn ra khắp sàn nhà.
Các học bị hành hung dữ của Tống Triều dọa sợ, không khí im lặng bao trùm cả lớp.
Tống Triều hai tay chống ở bàn, thở hồng hộc, thái dương nổi gân xanh.
Anh ấy hơi mất kiểm soát một chút.
Bạn thấy sao?