Bỏ qua chuyện đó, tôi tiếp tục hỏi:
“Vậy… tôi phải sao bây giờ?”
“Đến nhà cũ của trai , đối mặt trực tiếp với Âm Thần Tài, rõ mọi chuyện.”
“Không thể giải quyết ngay ở đây sao?”
Tôi dè dặt hỏi.
m Mười Lăm kéo khóe miệng :
“Tất nhiên là… không thể rồi!”
Chúng tôi hẹn ngày đến nhà cũ của trai.
m Mười Lăm ôm con mèo Trư Mi từ tay tôi:
“Nhớ đấy, mấy ngày tới cứ thắp hương đều đặn như thường, đừng bọn họ nghi ngờ, cũng đừng tự rước thêm rắc rối.”
“Vâng!”
m Mười Lăm đến đột ngột, mà đi cũng nhanh như chớp.
Cô ấy vừa rời đi chưa mười phút, thì cửa lại một lần nữa vang lên tiếng gõ.
Lần này, là trai đến.
10
Anh ta xách theo đồ ăn sáng, vừa thấy tôi liền nở nụ thật tươi:
“Chào buổi sáng, bảo bối, xem mua cho em cái gì nà—”
Ánh mắt ta dừng lại trên bàn, nơi bữa sáng đã ăn dở.
“Em mua à?”
Tôi hoảng hốt gật đầu liên tục, liếc thấy mình còn mặc nguyên bộ đồ ngủ, lại vội vàng sửa lời:
“Em đặt đồ ăn ngoài.”
“Ồ.”
Bạn trai không mảy may nghi ngờ, đặt đồ ăn xuống rồi đi vào phòng ngủ của tôi:
“Hôm nay em đã thắp hương cho tượng thần chưa?”
Tôi nhớ tới hai nén hương mà Âm Mười Lăm đã thắp lúc sáng, vội vàng gật đầu:
“Thắp rồi, thắp hai nén rồi, lát nữa em còn định thắp thêm một nén nữa.”
“Sao tự nhiên lại thành tâm dữ ?”
“Dù sao tượng thần này cũng linh nghiệm thật mà, thành tâm một chút thì cũng tốt thôi.”
Tôi đáp lại, ánh mắt vô thức liếc về phía bức tường bình luận.
Vừa nãy, dường như có câu gì đó lướt qua trên bình luận, vì bị trai chắn mất, tôi không rõ.
“…Vậy à.”
Anh ta lộ vẻ suy nghĩ.
Tự mình cũng thắp thêm một nén hương, rồi mới quay lại dụ dỗ tôi ăn sáng.
Trong lúc ăn, ta cũng không ngừng , vừa giục tôi ăn nhanh để còn đi , vừa vẽ ra viễn cảnh tương lai hai đứa cùng nhau sống chung.
Nếu không phải nhờ những lời Âm Mười Lăm , có lẽ tôi đã thực sự bị vẻ ngoài dịu dàng giả tạo này của ta lừa gạt rồi.
Tôi chỉ qua loa đáp ứng cho có lệ.
Ăn xong, chúng tôi lại cùng nhau ra ngoài hẹn hò như trước kia.
Trước khi đi, tôi mượn cớ thắp thêm một nén hương để lén liếc bức tường bình luận.
Trên bức tường bình luận, mọi người đang bàn luận về những lời Âm Mười Lăm sáng nay.
Nhưng kỳ lạ là, một số bình luận lại như bị mờ đi, giống như bị bôi nhòe bằng hiệu ứng pixel.
Tôi dòm tới dòm lui mấy lần cũng không rõ, mà trai thì cứ liên tục giục giã, nên đành tạm gác lại, tính về nhà rồi hỏi sau.
Hôm nay trai đặc biệt dính người, tới tận chín giờ tối vẫn không chịu để tôi về.
“Anh chỉ muốn ôm em thôi, sẽ không gì đâu.”
Anh ta níu lấy tay tôi, muốn tôi ở lại qua đêm.
“Không , em đã hứa với bà ngoại rồi.”
Tôi bà ngoại nuôi lớn từ nhỏ.
Bà ngoại rất coi trọng những phép tắc như , chuyện này tôi cũng đã rõ với trai từ khi xác định quan hệ.
Bạn trai mặt mày u ám, kéo tôi đi dạo thêm một lúc nữa, mãi mới chịu miễn cưỡng đưa tôi về.
11
Về đến nhà, tôi lập tức sốt ruột đi hỏi lại chuyện sáng nay với bức tường bình luận.
Nhưng lần này, các dòng bình luận lại đồng loạt né tránh, như thể cố ý giấu giếm điều gì đó.
Không moi ra gì, tôi đành bỏ cuộc, dự tính đợi đến khi gặp Âm Mười Lăm rồi hỏi tiếp.
Dù sao, ấy trông giống như biết hết tất cả mọi chuyện .
Ngày trước khi đến nhà cũ, công ty lớn mời tôi đến ký hợp đồng giấy trực tiếp.
Đây cũng là lần đầu tiên mấy ngày nay họ chủ liên hệ với tôi.
Tôi thực sự không muốn đi.
Nhưng lại không thể không đi.
May mà thái độ của họ có vẻ vẫn còn khá ôn hòa.
Tôi có chút chột dạ ký tên mình lên bản hợp đồng, rồi rời khỏi công ty.
Đột nhiên, bức tường bình luận vốn chỉ xuất hiện ở nhà tôi, lại bất ngờ hiện ra trước mặt.
【Cô bé! Bạn trai đang ở nhà trộm tượng Thần Tài đấy! Mau về nhà ngay!】
【Hỏng rồi! Thằng chó đó cũng thấy bình luận nổi!】
【Hắn giả vờ quá giỏi, đến tụi tôi cũng không nhận ra có gì bất thường!】
Tim tôi giật thót.
Vừa vội vã chạy về nhà, tôi vừa gọi điện cho trai.
Điện thoại nhanh chóng kết nối.
“Baby.”
Giọng ta vẫn dịu dàng như mọi khi:
“Nhớ rồi à?”
“Anh đang ở nhà em sao?”
Anh ta sững lại:
“Chậc, cái này cũng đoán ra à.”
“Cũng đúng thôi, dù sao còn có bức tường bình luận cung cấp tin tức cho mà.”
Anh ta tặc lưỡi:
“Đúng là vận khí em tốt thật đấy. Ngay cả chuyện này cũng có người nhắc nhở.”
Trong lòng tôi dâng lên một nỗi chua xót, khó mà diễn tả thành lời:
“Trần Bình, đừng như , biết rõ em vô tội mà.”
“Người vô tội nhiều lắm!”
Anh ta đột nhiên lớn tiếng:
“Chẳng lẽ tôi không vô tội sao? Tội nghiệt là do tổ tiên ra, dựa vào đâu mà tôi phải chết thay?”
“Vậy nên chọn để em chết thay cho ?”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
Đến khi ta cất tiếng, giọng điệu Trần Bình đã không còn chút cảm nào:
“Chấp nhận số phận đi, đó chính là mạng của .”
Cuộc gọi bị ngắt.
Bạn thấy sao?