7
m Mười Lăm tới vào lúc sáu giờ sáng.
Cô ấy một tay ôm mèo, một tay xách theo bữa sáng:
“Đem cho này, ăn một chút đi.”
Tôi nhận lấy đồ ăn, miễn cưỡng nặn ra một nụ :
“Âm đại sư, không biết đâu, dạo này tôi thật sự đen đủi tới cực điểm rồi.”
Tôi dẫn ấy vào phòng ngủ, chỉ vào bức tượng Âm Thần Tài:
“Nói ra có thể không tin, mọi chuyện đều bắt đầu từ khi trai tôi tặng tôi bức tượng này.”
“Không phải trai tặng.”
m Mười Lăm ngắt lời tôi: “Là chính tự mời về.”
“Không… không phải .”
Tôi hoảng hốt xua tay: “Đó là quà sinh nhật trai tôi tặng mà.”
“Không phải quà tặng.”
m Mười Lăm lại một lần nữa cắt ngang, ánh mắt ấy dịu dàng tôi:
“Cô thử nghĩ kỹ xem, trước khi nhận lấy bức tượng, đã những gì?”
Tôi… đã gì sao?
Tôi vắt óc cố gắng nhớ lại.
Hôm đó là sinh nhật của tôi.
Mà tôi đã vì thất bại trong kỳ tuyển dụng mùa thu mà buồn bã rất lâu.
Khi hẹn hò với trai, tôi còn than thở với ấy về chuyện này.
“Chỉ cần có thể giúp em thuận lợi vào ở một tập đoàn lớn, phải trả giá gì em cũng bằng lòng!”
Giờ nghĩ lại, lúc đó trai vẫn luôn cố ý dẫn dắt để tôi buột miệng ra câu ấy.
“Nhưng mà, tại sao chứ?”
Quá sốc, tôi gần như mất hết khả năng suy nghĩ, chỉ có thể bất lực về phía Âm Mười Lăm:
“Tại sao ấy lại muốn tôi như ! Chúng tôi bên nhau đã mười năm rồi mà!”
Từ những ngày còn ngây ngô, đến khi tốt nghiệp đại học.
Chúng tôi thậm chí còn hẹn nhau cuối năm sau sẽ kết hôn.
Tất cả những điều này, rốt cuộc vì sao lại thành ra thế này?
“Bởi vì ta muốn sống.”
m Mười Lăm lên tiếng:
“Trên đời này, mọi thứ đều đã có số mệnh. Anh ta lẽ ra phải chết, lại không cam lòng, muốn sống tiếp, nên người vốn dĩ nên sống — chính là — buộc phải chết thay.”
Cô ấy tiện tay rút một nén hương, cắm vào lư hương trước Âm Thần Tài:
“Người đầu tiên bị tượng thần trói buộc, không phải , mà là trai .”
8
“Nói chính xác hơn, cả gia đình trai , ngay từ đầu đã bị trói buộc rồi.”
m Mười Lăm tôi:
“Cô biết bao nhiêu về bức tượng thần này?”
Tôi quay sang bức tường bình luận, hơi do dự:
“Thật ra… ngoài việc biết thắp hương thì mất tuổi thọ, còn nếu ngừng thắp thì gặp xui xẻo, tôi hoàn toàn không biết gì cả.”
“Cũng bình thường thôi, dù sao đó cũng là thần tượng thuộc Âm Ti.”
m Mười Lăm tiếp tục giải thích:
“Thần Tài cũng phân ra Âm và Dương. Người dương gian thờ phụng là Dương Thần Tài, chủ áo đỏ, kho báu vàng.
Còn thần tượng đang thờ, là Thần Tài của Âm Ti, chủ áo đen, kho báu đen.”
Tôi sang bức tượng thần đen nhánh kia:
“Ban đầu tôi cứ tưởng nó bị phai màu…”
Nhờ lời Âm Mười Lăm, tôi mới bừng tỉnh nhận ra — thứ thần tượng ấy giẫm dưới chân, căn bản không phải là đồng tiền, mà là những tờ giấy bạc giống tiền âm phủ.
m Mười Lăm bật khẽ:
“Thần Tài Âm Ti ở cõi âm chỉ thu nhận âm đức và âm tài.
Khi có người sống thờ cúng, thần sẽ ưu tiên dùng âm đức của người đó để đổi lấy tài lộc.
Đợi khi âm đức bị rút cạn, thì bắt đầu rút luôn thọ mệnh.”
“Nếu tuổi thọ của một người không đủ, thì sẽ dựa vào sổ hộ khẩu, tiếp tục rút sang người tiếp theo.
Con cháu nối đời không dứt, đến khi cạn sạch không còn ai để rút, thì cả dòng họ sẽ tuyệt diệt, tất cả phải xuống Âm Ti lao dịch để trả nợ.”
“Bạn trai trước kia chắc cũng từng thắp hương rồi, chẳng có gì xảy ra đúng không?”
Tôi điên cuồng gật đầu.
“Đó là vì… đã có người chịu tai ương thay cho ta rồi.”
m Mười Lăm đến đây, nhẹ nhàng thở dài:
“Thứ này một khi đã bị trói buộc thì chỉ có chết mới dứt.
Bạn trai chắc chắn đã nhận ra chuyện đó, nên mới nảy sinh ý định nhắm vào .”
“Ý của tôi sao?”
“Có lẽ không biết đâu, âm đức của dày đến mức nào, khiến người ta thèm thuồng ra sao.”
“Meo!”
Con mèo trắng bỗng nhiên kêu lên, nhảy phốc lên người tôi.
Tôi theo phản xạ ôm lấy nó.
“Chỉ một mình thôi, cũng đủ để gánh hết món nợ của cả nhà hắn.”
9
m Mười Lăm bằng giọng điệu rất bình thản, tôi lại không kìm mà rùng mình một cái.
“Chuyện này thật sự quá…”
Tôi nghĩ mãi, cũng không tìm ra một từ nào thích hợp để hình dung.
m Mười Lăm cũng không quan tâm đến suy nghĩ của tôi, chỉ lặng lẽ nén hương trước mặt đã cháy gần hết, rồi thay thêm một nén mới.
“Không đúng, tại sao có thể thắp hương?”
Tôi như nắm sơ hở, lập tức chằm chằm vào ấy:
“Chẳng lẽ cũng bị ràng buộc rồi?”
“Tôi đã rồi, đây là thần của Âm Ti chúng tôi.”
m Mười Lăm bất đắc dĩ lắc đầu:
“Ban đầu không định ra, sợ dọa , giờ đã hỏi, thì cũng không cần giấu nữa.”
“Ồ.”
Ngoài dự đoán, tôi lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Có lẽ bởi những ngày gần đây tôi đã tiếp với quá nhiều chuyện kỳ quái, nên cũng dần dần bình thản tiếp nhận mọi điều chưa biết.
Bạn thấy sao?