Năm trăm vạn đấy!
Cho dù giữ mạng, phải gánh khoản nợ trên trời thế kia, thì có khác gì chết đâu!
Cúp máy, tôi chằm chằm vào bức tượng thần trong phòng ngủ, quyết định ngừng cúng bái.
Nếu cúng bái phải trả bằng mạng sống, thì dừng lại chắc sẽ không sao chứ?
【Không thể ngừng đâu!】
【Ngay từ khi thắp nén hương đầu tiên, đã bị buộc chặt với Âm Thần Tài rồi.】
Bức tường bình luận lại ào ào lướt qua:
【Cầu thần thì phải cúng bái, mong ước thành rồi thì phải trả hương, nếu nợ Âm Ti, sẽ bị rút cạn âm đức đấy!】
【Mất âm đức rồi sẽ cực kỳ xui xẻo!】
【Cô nhất định sẽ hối hận đó!】
Tôi không để tâm.
Dù có xui xẻo thì cũng còn hơn mất mạng.
Trong lòng tôi nghĩ .
4
Tôi đem bức tượng Thần Tài trực tiếp trả lại cho trai.
Anh ta cũng không có ý kiến gì, nhận lấy ngay.
“Sớm biết chuyện này khiến em áp lực , đã không đưa cho em rồi.”
Anh ta thở dài: “Ban đầu chỉ muốn đem lại chút may mắn cho em thôi.”
Chút “chúc phúc” này, tôi thật sự không dám nhận.
Bất chấp sự phản đối dữ dội từ những dòng bình luận nổi, tôi gượng :
“Bởi vì công việc tương lai của em sẽ rất bận rộn, nên không có thời gian thắp hương nữa, trả lại cho thì hơn.”
Bạn trai nhận lấy bức tượng, rồi trước mặt tôi, lại thắp thêm một nén hương.
Theo như lời của những dòng bình luận, mỗi nén hương sẽ rút đi ba tháng tuổi thọ.
Bạn trai đã thắp hai nén hương ngay trước mặt tôi, tức là đã giảm sáu tháng tuổi thọ.
Sáu tháng, chắc hẳn sẽ có thêm vài nếp nhăn, hoặc ít nhất cũng cảm thấy cơ thể không khỏe chứ.
Thế , trai lại chẳng có vấn đề gì cả.
Tôi cụp mắt xuống, không nghĩ thêm về chuyện này nữa.
Có lẽ, thực sự là thần kinh tôi có vấn đề rồi.
Những chuyện như bình luận nổi, lẽ ra chỉ nên xuất hiện trong tiểu thuyết, sao có thể tồn tại ở đời thực chứ?
5
Nhưng rất nhanh sau đó, tôi lại bị vả thẳng mặt.
Ngày đầu tiên ngừng cúng, tôi không gặp chuyện gì cả.
Nhưng từ ngày thứ hai trở đi, hàng loạt tai họa ngoài sức tưởng tượng ùn ùn kéo tới.
Đi thang máy, người đi cùng cầm bình điện phát cháy, suýt chút nữa nướng tôi thành than.
Đi cầu thang thì suýt trượt chân ngã, may mà kịp nắm lấy tay vịn, trên đó lại dính đầy thứ nước nhờn nhớp.
Vất vả lắm mới ra khỏi tòa nhà, còn chưa kịp thở phào, đã thấy shipper phóng xe lao thẳng về phía tôi.
…
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tôi cảm giác mình đã già đi cả chục tuổi.
Tôi gần như lảo đảo bò đến nhà trai, rút ra ba cây hương, thành tâm thành ý cắm vào lư hương.
Nhìn làn khói hương lượn lờ bay lên, trong lòng tôi dâng trào một nỗi tủi thân khó tả.
Tại sao chứ, tại sao tất cả những chuyện xui xẻo đều đổ lên đầu tôi?
Tôi bật khóc nức nở, không cách nào kiềm chế .
Bức tường bình luận chậm rãi trôi đến bên tôi, lặng lẽ quấn quanh, tựa như đang âm thầm vỗ về.
Đến lúc này, tôi đã hoàn toàn tin tưởng vào những dòng bình luận ấy.
“Các người có thể giúp tôi không?”
Tôi nghẹn ngào hỏi: “Tôi không cần công việc lương triệu đô nữa, tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường thôi, có thể cứu tôi không?”
Bức tường bình luận vẫn không có phản ứng.
Không biết qua bao lâu, trên đó mới hiện ra một dãy số.
【Tìm ấy, ấy sẽ giúp chúng ta.】
6
Tôi lại một lần nữa đem tượng Thần Tài từ nhà trai về.
Khi biết chuyện, ta không hề tỏ ra bất ngờ hay phản đối, chỉ dặn tôi nhớ thắp hương mỗi ngày.
Tôi có cảm giác như ta đã sớm đoán trước mọi chuyện.
Nhưng tôi lại chẳng đủ dũng khí để hỏi thẳng.
Trở về nhà, lúc đó trời đã về khuya.
Tôi cầm điện thoại, gọi vào số mà bức tường bình luận đã cung cấp.
“Xin chào, Âm Quái Môn xin phục vụ , phương châm của chúng tôi là ‘Tìm quỷ, Hỏi quỷ, Cứu quỷ’, tôi là Âm Mười Lăm, rất hân hạnh phục vụ .”
Giọng nữ bên đầu dây điện thoại vang lên, nghe ra lại rất trẻ.
“Yêu cầu của tôi đã hiểu rõ, xin hỏi có cần sự giúp đỡ không?”
Câu hỏi đó khiến người ta cảm thấy mơ hồ khó hiểu.
Nhưng tôi có một dự cảm, chỉ cần trả lời “cần”, tôi sẽ mất đi điều gì đó.
Nhưng, tôi không còn lựa chọn nào khác.
“Tôi… tôi muốn nhờ giúp đỡ.”
Tôi bức tượng thần đã phai màu, hít sâu một hơi: “Cái gì tôi cũng có thể trả, chỉ xin hãy cứu tôi.”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia thở dài:
“Con bé ngốc, sau này đừng tùy tiện hứa hẹn với người khác như nữa — chuyện Âm Thần Tài lần này, vẫn chưa đủ để ghi nhớ sao?”
Bạn thấy sao?