Tạ Trì muốn phế bỏ ta, nhường vị trí cho quý phi mà hắn thương, khổ nỗi chẳng bắt lỗi lầm của ta.
Hắn liền ngầm đồng ý để quý phi tìm một nam nhân có dung mạo tương tự mình, lẻn vào cung để quyến rũ ta, ý đồ gán cho ta tội ô uế hậu cung.
Ta cùng hắn kết hôn đã nhiều năm, luôn tận tâm tận lực, quản lý hậu cung, xử lý mọi việc chu toàn, ai ai cũng khen ta là hiền hậu.
Thế , trái tim Tạ Trì mãi mãi chẳng hề ấm lên vì ta.
Lần này, ta lựa chọn theo ý hắn, hòa ly rời cung, nhường lại vị trí cho bọn họ.
Ta mang đi của hồi môn, gia nhân, thuộc hạ, sự ủng hộ của gia tộc Giang gia, và cả nam nhân đó.
Sau đó, ta lạnh lùng Tạ Trì sống trong cảnh hỗn loạn, ngôi vị đế vương cũng lâm nguy.
Cuối cùng, hắn mới nhận ra giá trị của ta, đôi mắt đỏ hoe, lần đầu tiên lộ vẻ thấp hèn và hoang mang như :
“A Trân, ta dường như… đã hối hận rồi.”
Nam sủng mà chính tay hắn đưa cho ta siết chặt tay ta, chắn trước mặt ta, nở nụ đắc ý:
“Cảm tạ hoàng đệ đã nhường vị trí, đáng tiếc, vị trí phu quân này, người không thể lấy lại nữa.”
1
Đêm nay là rằm tháng mười lăm, theo lệ hoàng đế phải đến Trung cung, vì ta cẩn thận trang điểm, chờ đợi suốt một đêm.
Nhưng như thường lệ, Tạ Trì vẫn không đến.
Thay vào đó, ta lại gặp một phi tần với gương mặt tái mét vì kinh hoàng.
Khi trời vừa sáng, nàng ta lao thẳng vào điện, hấp tấp ngã quỵ trước chân ta, búi tóc tán loạn, sắc mặt nhợt nhạt.
“Nương nương! Hoàng hậu nương nương, xin hãy cứu mạng thần thiếp!”
Ta cúi người, tự tay đỡ nàng dậy, nhận ra nàng là ai.
Là một phi tần nhỏ bé, địa vị thấp kém trong cung, xuất thân từ gia tộc họ Ngọc ở một huyện của Thanh Châu.
Năm nay vừa nhập cung, phong tài nhân, tính khiêm nhường, kín đáo, bình thường ngoan ngoãn an phận, không bao giờ chuyện.
Không rõ vì sao hôm nay lại thất thố đến .
Nàng run rẩy bước vào điện, kể rằng mình đã vô nghe điều không nên nghe.
“Thần thiếp… thần thiếp đã bắt gặp Lệ quý phi cùng người khác mưu tính, muốn tìm một nam nhân có dung mạo tương tự hoàng thượng để quyến rũ nương nương.”
“Ý đồ của họ là gán tội ô uế hậu cung cho nương nương, từ đó phế hậu, đẩy nương nương khỏi ngôi vị này.”
“Vì trong lòng hoàng thượng, Lệ quý phi mới là người sủng ái nhất, vinh hoa phú quý này vốn dĩ thuộc về nàng ta…”
Lứa phi tần mới vào cung năm nay thật không may, trúng đúng thời điểm Lệ quý phi đang sủng ái nhất hậu cung.
Một mình nàng độc chiếm ân sủng, các phi tần mới nhập cung chỉ có vài người xuất thân cao quý hưởng ân sủng trong chốc lát nhờ vào tư cách mới nhập cung.
Những người còn lại, thậm chí chẳng gặp mặt hoàng đế, định sẵn kiếp sống quạnh, âm thầm chết già trong cung.
Ngọc tài nhân là một trong số đó.
Xuất thân không cao quý, nhan sắc cũng không quá nổi bật, giữa hàng ngũ phi tần đông đảo chỉ là một người mờ nhạt.
Thêm vào đó, nàng nhút nhát, ít khi ra ngoài, chỉ dám đi dạo trong vườn Ngự hoa vào sáng sớm hay hoàng hôn khi ít người.
Nàng thường chọn những nơi hẻo lánh.
Vì , vô lại bắt gặp việc mờ ám của Lệ quý phi.
Nàng hoảng hốt bỏ chạy, phía bên kia đã phát hiện có người lạ xuất hiện bất thường.
Lệ quý phi đang cho điều tra xem ai đã đến vườn Ngự hoa sáng hôm đó.
Hiện giờ, Lệ quý phi sủng ái nhất cung, một tài nhân nhỏ bé như bóp chết một con sâu cái kiến.
Ngọc tài nhân lo sợ, theo bản năng đã tìm đến chỗ ta để cầu cứu.
Trung cung Hoàng hậu Giang Ứng Trân, quản lý lục cung, trên kính dưới nhường, cả văn võ bá quan và phi tần kính trọng.
Một phi tần nhỏ bé, không nơi nương tựa như nàng, khi gặp chuyện liền vô thức coi ta là chỗ dựa.
Nàng đem âm mưu của Lệ quý phi ra , thấy ta vẫn ung dung, điềm tĩnh tỉa cành cho chậu hoa thích của mình.
Nàng cho rằng ta không định giúp, càng hoảng hốt, bật khóc nức nở, quỳ rạp dưới chân ta:
“Nương nương, thần thiếp đi dạo ở vườn Ngự hoa, bị quý phi biết , không chỉ liên lụy đến bản thân mà còn ảnh hưởng đến cả gia tộc.”
“Cha già của thần thiếp…”
Ta xưa nay không kiêu ngạo, cũng rất nhẫn nại, lần nữa đỡ nàng dậy, ngắt lời tiếng khóc của nàng.
Ta thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của nàng, mỉm nhạt nhẽo:
“Ngọc tài nhân, sáng nay chẳng phải ngươi luôn ở trong Phượng cung của ta sao? Sao có thể đến vườn Ngự hoa?”
Nàng sững người.
Ta tỉa thêm vài cành hoa lan thích, chúng hơi trơ trụi, tiện tay rót nước trà nóng tưới lên.
Chỉ một lát sau, chậu lan quý giá sẽ héo úa.
Ta thản nhiên tiếp:
“Chậu lan thích của ta bị bệnh, mời bao nhiêu thợ hoa cũng không cứu .”
“Nghe quê ngươi nhiều lan quý, cha ngươi lại rất hoa, nên ta đã triệu ngươi đến Phượng cung từ sớm để xem có cách nào cứu.”
“Đáng tiếc, ngươi cũng không tìm cách hay.”
Thị nữ thân cận của ta đã rời đi, không lâu nữa, trong hồ sơ của một cơ quan nào đó trong cung sẽ xuất hiện vài dòng ghi chép mới.
Những ghi chép ấy sẽ chứng minh rằng Phượng cung sáng nay quả thực đã mời vài thợ hoa.
Ta nhặt một bông hoa trắng rơi xuống, khẽ thở dài:
“Đáng tiếc, đúng là không cứu nổi rồi.”
Ngụ ý rằng, ta sẽ bảo vệ nàng.
Ngọc tài nhân dập đầu cảm kích đến rơi nước mắt, liên tục bái lạy ta mới chịu rời đi.
Hôm đó, Lệ quý phi lục soát khắp hoàng cung không tìm kẻ đã lén nghe ở Ngự hoa viên.
Khi nàng đang ngờ vực không biết là ai, một thái giám lén tìm đến, dùng chuyện nghe lời bàn mưu của nàng để uy hiếp, đòi tiền hòng bịt miệng.
Thái giám kia vốn chẳng phải người tốt, tham lam, háo sắc, từng chết mấy cung nữ, vì không để lại chứng cứ nên chưa bị trừng trị.
Việc hắn chuyện tống tiền như thế cũng không có gì lạ.
Nhưng Lệ quý phi đâu phải quả hồng mềm dễ nắn, liền thẳng tay chết hắn để diệt khẩu.
Nàng cũng nhờ mà dẹp tan nghi ngờ, nghĩ rằng mưu kế của mình đã không còn ai hay biết.
Tâm trạng thảnh thơi, nàng sửa soạn kỹ lưỡng, trang điểm lộng lẫy, yểu điệu thướt tha đến cung của ta thỉnh an.
Đầu nàng đội những món trang sức quý báu vô giá, trên người khoác y phục lụa là gấm vóc hiếm có, kim ngọc rực rỡ, sáng chói khắp thân.
Những báu vật hiếm hoi nhất trong cung đều nằm trong tay nàng, đến mức ta, dù là hoàng hậu, cũng không thể so sánh sự huy hoàng.
Lệ quý phi dáng vóc kiều, eo thon ngực đầy, dung mạo kiều diễm, vừa vào đã yếu ớt tựa vào lưng ghế, phô bày cổ trắng ngần điểm vài vết đỏ nhàn nhạt, miệng quyến rũ:
“Thần thiếp hầu hạ hoàng thượng suốt đêm, mệt mỏi đến ngủ quên, mong hoàng hậu nương nương chớ trách tội.”
Lời như thể một mũi dao khoét thẳng vào lòng, bởi theo tổ chế, đêm rằm, hoàng đế lẽ ra phải ở lại Trung cung.
Thế Tạ Trì nguyện trái quy củ tổ tông, mặc cho bá quan lên tiếng chỉ trích, cũng thà bỏ mặc ta để đến chỗ Lệ quý phi.
Nàng ta ngạo nghễ ta, thậm chí cả gan thẳng:
“Nương nương, sao người không gì? Ai ai cũng biết hoàng thượng không người, ngài chỉ mình thần thiếp mà thôi.”
“Dẫu người trách mắng thần thiếp thì cũng vô dụng mà thôi.”
Lời lẽ trần trụi, không chút kiêng dè, như đạp thẳng vào tôn nghiêm của ta, nghiền nát thanh danh của bậc hoàng hậu.
Đó chính là lòng can đảm mà Tạ Trì đã ban cho nàng ta.
2
Tạ Trì không ta, hoặc phải rằng, hắn khinh ghét ta.
Điều này, ta thấu rõ hơn ai hết.
Ta và hắn là hôn sự tiên hoàng ban tặng.
Khi ấy, hắn chỉ là một trong số những hoàng tử, mẫu phi của hắn rất sủng ái.
Còn ta, là đích nữ Giang gia, danh tiếng vang xa, tiên hoàng đích thân triệu vào cung, muốn chọn ta con dâu, bảo ta tự mình chọn một vị hoàng tử.
Ta không hề do dự, liền chọn Tạ Trì.
Khi đó ta còn nhỏ tuổi, đã sớm gả cho Tạ Trì, trở thành hoàng tử phi.
Sau đó, mẫu phi của hắn phong hoàng hậu, hắn trở thành thái tử, ta thành thái tử phi.
Rồi đến khi tiên hoàng băng hà, ta lập hoàng hậu.
Trước khi tiên hoàng lâm chung, ông đã tiết lộ sự thật, khiến mọi người mới hay biết.
Thì ra năm đó ông triệu ta vào cung là vì nghe theo lời của một đạo sĩ bên ngoài, rằng mệnh ta thuộc về phượng hoàng.
Tiên hoàng tin lời, cho ta quyền chọn lựa, trong tâm ông, người ta chọn chính là thái tử tương lai.
Bất luận là lời tiên đoán về mệnh phượng hay sự trợ giúp từ Giang gia, tất cả đều khiến con đường tranh đoạt ngôi vị của Tạ Trì trở nên thuận lợi.
Giang gia, gia tộc quyền thế suốt trăm năm, dù triều đại đổi thay vẫn không thể lung lay.
Chi nhánh chính ở kinh thành là phủ Quốc công Vệ quốc, quyền uy hiển hách.
Ta, đích nữ Giang gia, trong số các quý nữ ở kinh thành, thân phận cao quý vô song.
Từ nhỏ, ta đã thông minh hơn người, tinh thông cầm kỳ thư họa, lại khéo léo giao thiệp cùng các phu nhân, tiểu thư trong kinh.
Ta có tiếng thơm lừng lẫy, ca tụng là đệ nhất tài nữ.
Từ hoàng tử phi, đến thái tử phi, rồi hoàng hậu, ta luôn tận tâm, không kiêu ngạo, không ghen ghét, không lười biếng.
Ta thay Tạ Trì quản lý phi tần trong cung, đối ngoại thay hắn giao hảo với các quan viên, thân tộc, xử lý nội sự, giúp đỡ các bên.
Trước triều lẫn hậu cung đều khen ngợi ta là bậc hoàng hậu tài đức vẹn toàn, vừa cao quý vừa hiền thục, không ai bì .
Một nữ nhân hoàn mỹ không tỳ vết, đích nữ của thế gia và bậc mẫu nghi thiên hạ.
Tiên hoàng coi trọng ta, thái hậu khi còn sống cũng ưu ái ta, triều thần và bách tính đều mến mộ ta, phi tần và cung nữ thì kính ta.
Chỉ duy nhất một người không hề ta.
Tạ Trì, từ đầu đến cuối, chưa từng chấp nhận ta.
Ta biết hắn khinh ghét ta, hắn chẳng hề che giấu sự chán ghét đó.
Không ai hay biết rằng, từ khi thành hôn đến nay, Tạ Trì chưa từng chung chăn gối cùng ta.
Khi thái hậu còn tại thế, bà ép hắn không gần gũi những nữ nhân khác, buộc hắn phải ở cùng ta.
Tạ Trì đến cung ta, không thèm ta lấy một lần, ôm chăn đi ra ngoài, ngủ trên tháp, còn ta ngủ trên giường.
Giữa chúng ta, như thể có một dòng sông chắn ngang, vĩnh viễn không thể vượt qua.
Sau khi thái hậu qua đời, Tạ Trì càng lạnh nhạt với ta, ngay cả những ngày lễ như mồng một, rằm, cũng không đến cung ta.
Đêm đêm, ta từ tối chờ đến sáng, đã sớm thành quen.
Cung nhân xì xào sau lưng, ta cũng chẳng bận tâm.
Tạ Trì chưa bao giờ nghĩ đến việc giữ lại chút thể diện nào cho ta.
3
Năm ngoái, hắn vi phục xuất cung, mang về một nữ tử, chính là Lệ Yên Nhiên, kẻ hiện nay sủng ái nhất hậu cung.
Người đời đồn rằng nàng là thanh mai trúc mã của hắn, mối năm xưa không cầu mà chẳng .
Lệ Yên Nhiên vốn là tiểu thư nhà quan, có chút thân thích với mẫu tộc của Tạ Trì, khi còn nhỏ đã từng gặp qua hắn.
Sau này, Lệ gia bị liên lụy trong một vụ án, cả gia tộc bị tịch biên, Lệ Yên Nhiên bị bắt quan kỹ.
Tạ Trì đi qua hoa lâu nơi nàng ở, cờ bắt gặp nàng đang bị kẻ khác ức hiếp, liền nhận ra nàng, mang nàng hồi cung, lại giúp Lệ gia lật lại vụ án.
Hắn đối với nàng sủng ái hết mực, như muốn bù đắp mọi khổ đau, nhục nhã mà nàng đã chịu đựng những năm qua.
Hết lần này đến lần khác phong thưởng cho nàng, chỉ trong thời gian ngắn, Lệ Yên Nhiên đã trở thành quý phi, địa vị chỉ đứng sau ta.
Những kỳ trân dị bảo tiến cống vào cung đều lệ để nàng chọn trước, thứ nàng không cần mới phân phát cho các phi tần khác.
Phần thưởng dành cho nàng như nước chảy vào cung, lấp đầy cả điện của nàng.
Sự sủng ái của nàng dần dần lấn át cả vị trí của ta, bậc hoàng hậu.
Trong cung, lời đồn bắt đầu lan truyền rằng, vị trí hoàng hậu e rằng sắp phải đổi người.
Lời đồn chẳng phải không căn cứ, bởi ta cảm nhận rõ ràng, Tạ Trì quả thực có ý muốn phế ta.
Hắn gần đây thường xuyên bắt lỗi ta, vô cớ trách , nhằm suy yếu quyền uy của ta.
Nhưng những chuyện nhỏ nhặt đó không đủ để lung lay địa vị của ta, muốn phế hậu một cách đường hoàng, chỉ e rằng cả tiền triều lẫn hậu cung đều sẽ ra sức phản đối.
Bị dồn đến đường cùng, Lệ Yên Nhiên lại nghĩ ra kế sách tồi tệ kia.
Ta không tin Tạ Trì không biết mưu kế của nàng, hắn lại ngơ, dung túng nàng.
Cũng như lúc này đây, hắn mặc cho Lệ Yên Nhiên trước mặt mọi người khoe khoang đắc ý, mỉa mai ta không chút kiêng dè.
Các phi tần khác không thể ngồi yên, họ đều tự mình lên tiếng bảo vệ ta.
Hiền phi, xuất thân từ thế gia thư hương, liếc Lệ Yên Nhiên vài lần, nhàn nhạt :
“Y phục thì vượt quá phép tắc, cử chỉ thì không đoan trang, lời thì thô tục, quả nhiên là kẻ không ai dạy dỗ.”
Lệ phi dịu dàng đáng nở nụ ngọt ngào:
“Quý phi nương nương đâu phải không dạy dỗ, mụ tú bà còn coi nàng như con ruột kia mà.”
Nhạc phi, con của võ tướng, năng càng trực tiếp, ánh mắt thẳng vào Lệ Yên Nhiên, nét mặt lạnh lùng:
“Ăn mặc lòe loẹt thế kia, ta cứ tưởng là phượng hoàng, hóa ra chỉ là gà rừng lọt vào cung.”
“…”
Lệ Yên Nhiên bị dội gáo nước lạnh, khí thế hung hăng chững lại, sắc mặt vặn vẹo, cuối cùng tức tối rời đi.
4
Nàng tìm đến Tạ Trì để cáo trạng, nên Tạ Trì không cần phân rõ đúng sai, liền cấm túc những phi tần kia, rồi đích thân tới trách ta.
Đã lâu lắm rồi ta không có cơ hội gặp Tạ Trì, không ngờ lại nhờ vào phước của Lệ Yên Nhiên, hắn mới đặt chân đến Phượng cung.
Tạ Trì đứng ở cửa cung cao lớn uy nghiêm, dáng vẻ lười biếng, dung mạo diễm lệ, ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Nhìn thấy ta, nét mặt hắn không chút biểu cảm, chỉ cất giọng nhạt nhẽo:
“Nghe nàng dung túng các nàng ấy ức hiếp Lệ Yên Nhiên?”
Tuy là câu hỏi, không hề cần lời giải thích, tội danh của ta dường như đã định.
Ta có gì cũng vô ích, Tạ Trì chẳng muốn nghe thêm, chỉ nhàn nhạt kết tội:
“Hoàng hậu quản lý phi tần không nghiêm, trách nhiệm thuộc về nàng. Hãy ở lại điện này tĩnh tâm suy xét.”
“Chuyện trong cung, chia một phần cho Lệ Yên Nhiên xử lý.”
Hắn cấm túc ta, lại phân quyền lực của hoàng hậu cho Lệ Yên Nhiên.
Cứ như thế, không màng đúng sai, chỉ đến đây để bảo vệ, dạy dỗ ta một phen, vì Lệ Yên Nhiên mà ra mặt.
Lời vừa dứt, hắn không định lưu lại lâu, xoay người bước đi.
Ta nhẹ nhàng gọi hắn, giọng điềm tĩnh ôn nhu:
“Hoàng thượng.”
Kẻ dám trước mặt mỉa mai quý phi, tất nhiên đều là những người có địa vị cao, mẫu tộc mạnh mẽ, lại đông người, khó mà nặng.
Do đó, Tạ Trì chỉ cấm túc vài người như Hiền phi.
Nhưng ta không muốn việc của mình liên lụy đến kẻ khác, liền xin nhận hết mọi lỗi lầm, để tránh họ bị trừng .
Tạ Trì không mảy may quan tâm, chỉ nhạt nhẽo : “Vậy thì nàng cứ bị giam thêm vài ngày nữa đi.”
Ta dõi theo bóng lưng hắn rời đi, lòng chợt dâng lên một nỗi buồn xa lạ đã lâu không gặp.
Thực ra, đã từng có lúc ta suýt nữa thích Tạ Trì.
Hắn có lẽ chẳng mấy bận tâm, cũng chẳng nhớ rõ, từng có lần hắn cứu mạng ta.
Từ khi đó, ta liền bắt đầu ý đến hắn, thường xuyên vào cung để gần gũi hắn.
Mẫu phi của hắn cũng vui vẻ khi thấy con trai giao hảo cùng nữ nhi Giang gia, nên thường tạo cơ hội để chúng ta ở bên nhau.
Kỳ thực, thuở niên thiếu, Tạ Trì đối với ta rất tốt.
Hắn đưa ta đi thả diều, dạo hội chùa, cùng ta luyện chữ, cưỡi ngựa, mỗi lần ra ngoài đều nhớ mang về cho ta những món đồ chơi nhỏ hay chút quà vặt.
Thậm chí, hắn còn quan tâm hơn cả các huynh trưởng ruột thịt của ta.
Thời niên thiếu, trái tim vừa chớm rung , ta liền tự nhiên mà đem lòng thích hắn.
Nhưng sau đó, mối quan hệ ngày càng xa cách, chẳng ai hiểu vì sao.
Càng trưởng thành, Tạ Trì càng trở nên lãnh đạm với ta, đến mức cuối cùng chẳng buồn che giấu sự chán ghét của mình.
Lúc đầu, ta còn có phần bối rối, dè dặt tìm cách hàn gắn.
Thế , Tạ Trì hết lần này đến lần khác giẫm nát tấm chân của ta, khiến lòng ta lạnh lẽo hết lần này đến lần khác.
Nhiều năm qua, ta sớm đã quen với ánh mắt lạnh nhạt của hắn.
Chỉ là không ngờ, đôi lúc vẫn còn cảm thấy đau lòng.
5
Trong thời gian bị cấm túc, thật hiếm hoi mà thanh nhàn, có người thấy ta buồn chán, liền đưa đến một đội vũ nữ, rằng để giải khuây.
Ta vẻ nhiệt trên mặt đối phương, hồi lâu mới cúi đầu nhấp ngụm trà, khẽ : “Ngươi quả là chu đáo.”
Đó là một phi tần địa vị không cao không thấp, trước đây từng thân thiết với Hiền phi, ngầm nhận tiền bạc của Lệ quý phi, sớm đã đầu quân cho nàng ta.
Dù , trên mặt vẫn giữ vẻ trung thành với Hiền phi và ta.
Ta không từ chối, nàng vui vẻ vẫy tay, lập tức vũ nữ từ bên ngoài nối đuôi tiến vào.
Những nhạc công đi theo cũng an tọa, tiếng đàn sáo vang lên, các vũ nữ nhẹ nhàng xoay mình, tác uyển chuyển tựa nước chảy mây trôi.
Quả thực rất giải khuây, mấy ngày đầu không có chuyện gì xảy ra, đến ngày thứ ba mới có sự cố.
Khi các vũ nữ đang múa theo điệu nhạc du dương, bỗng một âm thanh lạc điệu vỡ nhịp điệu của dàn nhạc.
Thì ra là người chơi đàn nơi góc điện đã đứt dây đàn, rối loạn cả khúc nhạc.
Hắn lập tức quỳ xuống, những nhạc công và vũ nữ khác cũng sợ hãi cúi đầu nhận lỗi, mặt mày tái nhợt cầu xin tha thứ.
Nhưng chính người chơi đàn lại giữ vẻ bình tĩnh nhất, giọng của hắn vang lên, trầm thấp dễ nghe, xuyên qua rèm châu và mùi hương trầm, lọt vào tai ta:
“Vi thần rối loạn khúc nhạc, tội chỉ thuộc về vi thần, không liên quan đến ai khác, xin hoàng hậu nương nương trách .”
Nhạc công trong cung cũng là quan chức, trên danh nghĩa thuộc về bề tôi.
Ta ngẩng đầu qua, đúng lúc bắt gặp ánh mắt sâu thẳm như hồ nước mùa xuân của hắn.
Đôi mắt đào hoa tựa như chứa cả một biển , tĩnh lặng mà thâm trầm, ai cũng như chất chứa muôn vàn tâm ý, dám cả gan thẳng vào ta không chút e ngại.
Dung nhan hắn như ngọc, có đến năm phần giống Tạ Trì.
Nhưng hắn đẹp hơn nhiều, Tạ Trì không thể bì .
Ta khẽ ngẩn người, có chút bàng hoàng.
Không ngờ họ thực sự có thể tìm một người giống Tạ Trì đến .
Để quản lý cả một hoàng cung rộng lớn, ta đương nhiên phải ghi nhớ từng người, những nhạc công và vũ nữ này ta đều biết.
Người chơi đàn trước kia ở góc điện là một người khác, còn kẻ này, là mới đến.
Ta bước tới gần hắn, dừng lại trước mặt, cẩn thận quan sát, giọng ôn hòa: “Chỉ là đứt một dây đàn, sai một âm điệu, chẳng phải chuyện lớn, mọi người lui ra đi.”
Hoàng hậu xưa nay tính ôn hậu, xử sự luôn khoan dung nhân từ, phản ứng này cũng chẳng khiến ai bất ngờ.
Họ vội vàng cảm tạ ân điển rồi lui xuống.
Chỉ riêng người chơi đàn vẫn quỳ thẳng, không chịu đứng lên, giọng điệu kiên định, rằng đã quấy rầy nhã hứng của ta, muốn đền tội bằng cách dâng một khúc nhạc.
Ta gương mặt hắn, chậm rãi đồng ý, sai người mang đến một chiếc cổ cầm.
Cổ cầm đặt giữa điện, hắn đứng dậy, thân hình cao gầy thanh thoát.
Khi ngồi xuống, tà áo trắng tầng tầng lớp lớp trải trên nền đá ngọc, bàn tay thon dài trắng muốt đặt lên dây đàn, tiếng nhạc trong trẻo vang lên, bay bổng giữa những kèo cột chạm khắc.
Tài nghệ của hắn quả thực xuất sắc, âm vang kéo dài không dứt, như thể còn ngân nga mãi trong không gian.
Khúc nhạc kết thúc, khi hắn chuẩn bị rời đi, vẫn ta, không hỏi mà đáp:
“Thần tên Tô Duẫn, xin cáo lui trước nương nương.”
Sau khi người chơi đàn rời đi, ta liền sai người điều tra lai lịch của hắn, không biết là do Lệ Yên Nhiên hay Tạ Trì tìm đến.
Tô Duẫn.
Hắn cố ý đứt dây đàn để thu hút sự ý của ta, lại lấy cớ đền tội mà lưu lại, tìm cơ hội tiếp cận ta.
Từng bước từng bước tính toán, lại chẳng hề che giấu.
Hắn hoàn toàn khác biệt với Tạ Trì.
Những ngày sau đó, khi vũ nữ và nhạc công đến Phượng cung biểu diễn, Tô Duẫn luôn ngoan ngoãn ở một góc, cẩn thận chơi đàn rồi lặng lẽ rời đi, bề ngoài không có chút vượt quá lễ nghi.
Chỉ là đôi mắt sâu thẳm của hắn, thường ta đăm đăm, như có móc câu, ánh mắt mập mờ khó tả.
Khi thời gian cấm túc kết thúc, ta bận rộn xử lý nội vụ tồn đọng, không triệu kiến bất kỳ ai.
Tô Duẫn liền dùng bạc để hỏi thăm các tiểu cung nữ trong cung về hành tung của ta.
Mỗi lần ta bước ra ngoài tản bộ, đều “ cờ” gặp hắn đang luyện đàn bên ngoài.
Hắn chỉ đứng xa cúi đầu hành lễ, vài ba câu khách sáo, rồi lướt qua, không lại gần.
Nhưng tiếng đàn của hắn khi ấy lại biến đổi, luôn gảy những khúc nhạc mà ta thích.
Trong mắt người ngoài, chúng ta dường như chẳng có nhiều liên hệ.
Nhưng Ngọc tài nhân biết chuyện thì lại hốt hoảng tìm đến ta.
“Nương nương, người này nhất định là do quý phi phái tới, ngài mau tìm cớ đuổi hắn ra khỏi cung, để nàng ta không thể hãm ngài!”
Từ sau lần ta cứu giúp, nàng liền một lòng nghe theo ta, thậm chí tự mình lo nghĩ cho ta.
Ta khẽ lắc đầu, từ chối đề nghị của nàng.
Ngọc tài nhân vội vàng : “Nương nương, chẳng lẽ người không nỡ sao? Hắn giống hoàng thượng, ngài coi hắn là kẻ thế thân ư? Rõ ràng biết là vực thẳm mà vẫn muốn nhảy xuống…”
Nàng sốt ruột đến mức đi vòng quanh, vẻ mặt tràn đầy oán trách, như hận ta không biết phân biệt phải trái.
Ta vẫn chỉ lắc đầu, tay nhanh chóng viết văn bản sắp xếp nhân sự và vật dụng, chuẩn bị cho chuyến nam hạ tuần tra dân của Tạ Trì.
Ngọc tài nhân thấy , ta đành nhẹ giọng đáp lời: “Ta chỉ là… tò mò về hắn mà thôi.”
Bạn thấy sao?