5
Buổi chiều, cửa nhà tôi bị gõ.
Tống Văn Cảnh mặc áo hoodie, đeo ba lô, thấy tôi mở cửa thì rạng rỡ.
"Chị ơi, em định lên núi vẽ bình minh ngày mai, chị có muốn ra ngoài hóng gió không?"
Nói rồi chỉ tay về phía ngọn núi không xa sau lưng chúng tôi.
Tôi biết, ngọn núi đó có vẻ khá nổi tiếng.
Thông thường du khách đến thị trấn đều đến ngọn núi đó.
Tôi hơi do dự.
"Chị đừng lo! Em đi cắm trại thường xuyên rồi, rất có kinh nghiệm và an toàn."
Dưới sự nhiệt của , tôi vẫn gật đầu đồng ý.
Tống Văn Cảnh rất có kinh nghiệm đúng như lời .
Anh quay lại bên đó lấy thêm một cái ba lô nữa, một mình vác cả hai bộ đồ cắm trại, tay còn cầm thêm đồ vẽ.
Tôi muốn giúp Tống Văn Cảnh chia sẻ một chút, từ chối một cách kiên quyết.
"Em khỏe lắm, vác chút đồ này không hề mệt."
Trên đường lên núi, chúng tôi trò chuyện về quá khứ, về tương lai.
Quá khứ của tôi dường như chẳng có gì đáng kể.
Chỉ xoay quanh nhà họ Lục, xoay quanh Lục Đình Thâm.
Cuối cùng lại trở thành một bà chủ nhà họ Lục chỉ có danh mà không có thực.
Còn Tống Văn Cảnh thì khác, luôn có những câu chuyện mới lạ, những ước mơ bất tận.
"Cuộc đời là một trải nghiệm, hiện tại ước mơ của em là trở thành một họa sĩ nổi tiếng, nên em phải cố gắng vì ước mơ đó.
"Thật ra em lén trốn nhà ra đấy, nếu một ngày chị thấy nhà bên cạnh không có ai thì chắc là nhà em bắt em về rồi."
Tôi .
Không ngờ chúng ta đều là những kẻ trốn chạy.
Chỉ là có người còn có gia đình đến bắt về, còn sự biến mất của tôi, có lẽ Lục Đình Thâm còn sẽ tổ chức ăn mừng.
Khi lên đến đỉnh núi thì vừa đúng lúc hoàng hôn buông xuống.
Ánh nắng vàng ấm áp rọi xuống người tạo nên một vẻ đẹp không thực.
Tôi xuống thị trấn nhỏ bên dưới, tất cả đều chìm trong ánh nắng vàng, yên bình và thanh thản.
Tống Văn Cảnh đã bắt đầu bận rộn dựng lều.
Tôi hỏi : "Hoàng hôn cũng rất đẹp, em không vẽ lại à?"
"Em thích bình minh hơn, mỗi ngày đều là một khởi đầu mới, nó đại diện cho vô số khả năng và sức sống."
Tôi ngồi trên chiếc ghế mà Tống Văn Cảnh mang theo, bận rộn, trong đầu không ngừng nghĩ về câu "khởi đầu mới" của .
Rời khỏi nhà họ Lục là quyết định dũng cảm nhất mà tôi từng trong nhiều năm qua.
Nhưng tôi lại giống như một kẻ trốn chạy nhút nhát.
Về lại thị trấn nhỏ, thu mình trong ngôi nhà nhỏ đó.
Chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ gì tiếp theo, chẳng lẽ cứ sống quẩn quanh trong ngôi nhà nhỏ này cả đời sao?
Tôi mới hai mươi lăm tuổi, tương lai rõ ràng còn vô vàn khả năng.
6
Tống Văn Cảnh dựng xong lều thì lấy thức ăn và nước cho tôi.
Anh thoải mái nằm trên tấm nệm cạnh tôi, tay gối đầu, lên bầu trời đêm đầy sao.
"Chị ơi, chị thử nằm xuống ngắm sao xem, sẽ có cảm giác khác đấy."
Ở nhà họ Lục, tôi luôn bị bắt buộc phải tuân thủ đủ loại lễ nghi, mọi việc đều phải phù hợp với thân phận của một phu nhân.
Câu tôi nghe nhiều nhất là: "Thưa chủ, không thể chuyện này ."
Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc nằm ngắm sao như thế này, .
Chỉ là bây giờ, Tống Văn Cảnh cũng không cho tôi thời gian suy nghĩ.
Anh giơ tay kéo tôi một cái, tôi đã từ chiếc ghế chuyển sang tấm nệm.
"Chị nằm xuống đi!"
Tôi cũng không còn giữ vẻ kiêu sa nữa mà theo lời .
Tôi nằm xuống, cảm thấy bầu trời sao như gần trong tầm tay.
Tôi và Tống Văn Cảnh cứ nằm như thế, ngắm bầu trời đầy sao, tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới biển.
Trong lòng tôi cũng đã đưa ra một quyết định.
Phải can đảm bước ra ngoài.
Chạy trốn chỉ là một sự trốn tránh.
Tôi nên đi gặp gỡ những người mới, khám thế giới rộng lớn bên ngoài, cho đến khi dù Lục Đình Thâm có đứng trước mặt tôi, tôi cũng chẳng còn quan tâm nữa.
7
Nửa đêm, tôi ngủ say sưa.
Mặc dù ở trong lều tạm bợ bên ngoài, tôi lại cảm thấy bình yên chưa từng có.
Buổi sáng, tôi mơ màng bước ra khỏi lều, Tống Văn Cảnh đã dựng xong giá vẽ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Mặt trời mọc dần, nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc da thịt của tôi.
Tôi ngắm nơi mặt trời mọc, đó cũng là sự bắt đầu mới của tôi.
Bạn thấy sao?