7
Nhưng Hứa Minh thì khác.
Tôi mở điện thoại ra xem lại những bức ảnh cũ của Hứa Minh.
Ngũ quan của ấy dịu dàng, dễ gần, vì điều kiện sống khó khăn từ nhỏ, trong ánh mắt chứa đầy nét phong sương, gương mặt già dặn hơn so với tuổi.
Người tôi thấy ở cổng trường ngày hôm đó…
Tôi cố nhớ lại. Lúc đó, vì khoảng cách xa và trời đang nhá nhem tối, tôi chỉ thoáng qua vài giây, không thể thấy rõ.
Nhưng có một linh cảm mách bảo tôi rằng, người đó chính là Hứa Minh.
"Tống Tân Lai bắt đầu thay đổi từ khi nào?" Nghĩ tới đây, tôi hỏi.
"Một năm trước, Tống Tân Lai cùng vài người đi leo núi Kính Nghiệp. Trên đường, họ gặp nguy hiểm suýt mất mạng. Chính Trương Phi Phi đã liều mình cứu ấy, sau đó còn tận chăm sóc ấy trong bệnh viện suốt nửa năm. Từ khi xuất viện, Tống Tân Lai dường như trở thành một người khác."
Tôi biết vấn đề nằm ở đâu rồi.
Một năm trước, Hứa Minh cũng từng đi đến núi Kính Nghiệp.
—-------
Tôi quyết định tự mình đến núi Kính Nghiệp.
Nhưng trước đó, tôi đã đến tập đoàn Tống Thị để gặp Tống Tân Lai.
Thư ký dẫn tôi vào văn phòng ta. Lúc đó, ta đang đứng bên cửa sổ hút thuốc.
Ánh chiều tà đỏ rực như máu, đang dần lặn xuống phía Tây. Trong văn phòng, ta đứng nghiêng người, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc lá.
Tôi không rõ biểu cảm trên gương mặt ta, chỉ thấy ánh sáng mờ mờ từ đầu thuốc lóe lên trong làn khói. Bóng lưng của ta mang một chút độc.
"Chị Thạch, thư ký chị nhất định muốn gặp tôi, có chuyện gì quan trọng thì nhanh, chị chỉ có ba phút." Giọng của ta lạnh nhạt, mà thậm chí không thèm quay đầu lại.
Căn phòng trang trí vô cùng xa hoa, tôi chưa từng thấy qua điều gì như . Mọi thứ ở đây đều lạ lẫm, bao gồm cả ta.
"Mẹ tôi qua đời rồi." Tôi chần chừ một lúc lâu, cuối cùng lên tiếng.
Anh ta quay đầu tôi, khuôn mặt thoáng vẻ ngạc nhiên: "Điều đó liên quan gì đến tôi? Thưa chị Thạch, thời gian của tôi rất quý giá, không dành cho những chuyện cá nhân của chị. Nếu chị đến đây để…"
"Bà ấy ra đi với khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt." Tôi cắt ngang lời ta, giọng lớn hơn một chút. "Bà ấy bảo tôi nhất định phải tìm Hứa Minh, hỏi ấy tại sao… tại sao lại không nhận bà ấy? Tại sao… tại sao lại bỏ rơi chúng tôi…"
Tôi cố kiềm chế nước mắt.
Ngẩng đầu lên, tôi thẳng vào mắt ta: "Tổng giám đốc Tống, và ấy giống nhau đến mức khó tin. Xin hỏi, đã từng gặp ấy chưa? Anh có gặp Hứa Minh, chồng quá cố của tôi, chưa?"
Anh ta có chút bực bội, đi đến bàn việc, gọi điện thoại cho thư ký.
"Cô việc kiểu gì ? Ai cũng dẫn vào gặp tôi sao? Nếu còn lần sau, cũng không cần đi nữa."
Anh ta trách thư ký, giọng nghiêm nghị, hoàn toàn giống một người có quyền thế lâu năm.
Anh ta trông không giống Hứa Minh của tôi chút nào, khi , cuối câu của ta có chút run rẩy.
Điếu thuốc trên tay ta đã cháy gần hết.
Nhưng tôi không thấy ta hút lấy một hơi…
Hứa Minh vốn không hút thuốc.
Tôi bị bảo vệ ép rời khỏi văn phòng.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng, xa cách của ta, tôi không khỏi cảm thấy lạnh toát trong lòng.
Giờ đây ta có cuộc sống tốt hơn, có tiền, có quyền, lại có vị hôn thê xinh đẹp như hoa. Có lẽ ta coi chúng tôi là gánh nặng.
Nhưng tại sao tôi lại không cam tâm đến ?
Tôi nghĩ về những hình ảnh khi cả gia đình bốn người chúng tôi còn bên nhau, nghĩ đến gương mặt ngây thơ của Tiểu Đình, nghĩ đến những giọt nước mắt chưa khô trên gò má của mẹ chồng trước khi bà qua đời…
Khi thư ký đóng cửa lại, khoảnh khắc cuối cùng, tôi hét lên về phía bóng lưng ta:
"Hứa Minh, sẽ phải hối hận!"
Bạn thấy sao?