Cùng Một Chồng – Chương 6

6

 

Nhưng chiếc xe chạy quá nhanh.

 

Con bé lại ngã nhào xuống đất, chiếc váy mới lấm lem bùn đất.

 

Lần này, cuối cùng con bé không chịu nữa, bật khóc nức nở.

 

"Ba ơi, ba ơi, tại sao ba lại bỏ rơi mẹ con con…"

 

Người qua đường thấy cảnh này, không đành lòng, bèn tới đỡ con bé dậy.

 

Giọng bà nội run rẩy: "An Nhiên, đó là Hứa Minh, con có thấy không? Đó chính là Hứa Minh…"

 

Tôi đặt bà trở lại xe lăn, rồi chạy tới kéo Tiểu Đình.

 

"Mẹ ơi, mẹ có thấy không? Đó là ba, đó là ba!" Tiểu Đình chỉ tay về phía chiếc xe đã khuất dạng, không ngừng lặp lại.

 

"Đó không phải là ba con." Tôi chắc nịch.

 

Nếu Hứa Minh còn sống, tại sao lại không nhận chúng tôi?

 

Nếu Hứa Minh còn sống, tại sao nhẫn tâm bỏ mặc chúng tôi?

 

Nếu Hứa Minh còn sống, tại sao thấy gia đình mình, lại không để lại một ánh mắt nào?

 

Đó không phải là Hứa Minh.

 

Nhưng ấy lại quá giống Hứa Minh.

 

Tôi vừa mong đó là Hứa Minh.

 

Lại vừa sợ đó là Hứa Minh.

 

 

Cú ngã của bà nội không nhẹ, bà nhất quyết không chịu đến bệnh viện.

 

Về đến nhà, bà kéo tôi lại, suốt cả đêm, phần lớn là những câu chuyện quá khứ của bà hồi còn trẻ…

 

Mãi đến gần sáng, bà mới với tôi:

"An Nhiên, đó là Hứa Minh, chắc chắn là Hứa Minh. Con nhất định phải tìm nó, hỏi xem tại sao nó lại bỏ rơi chúng ta, tại sao lại không nhận mẹ…"

 

Nói xong, bà thiếp đi.

 

Tôi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng cho bà. Khi quay lại phòng, bà đã không còn hơi thở.

 

Bà nội qua đời rồi.

 

Trên gương mặt bà vẫn còn những giọt nước mắt chưa khô.

 

Khi còn trẻ, bà bế Hứa Minh đi khắp nơi, chịu đủ khổ cực.

 

Sau khi tôi kết hôn với Hứa Minh, bà thương tôi không có gia đình bên ngoại, luôn đối xử với tôi như con ruột. Tôi cũng coi bà như mẹ đẻ của mình.

 

Nhưng giờ đây, mẹ đã ra đi.

 

Ở thành phố này, chúng tôi không còn người thân. Những người quen biết, tôi đã thông báo hết, cố gắng lo cho bà một đám tang chu đáo nhất.

 

Ngày bà nội an táng, trời mưa phùn rả rích.

 

Tôi đứng trong mưa rất lâu, rất lâu, không thể đợi bóng dáng quen thuộc ấy.

 

Sau khi lo xong hậu sự, tôi dùng số tiền bồi thường của Hứa Minh để nhờ người điều tra tất cả những gì liên quan đến Trương Phi Phi và trai ấy.

 

Trương Phi Phi sinh ra trong một gia đình công nhân bình thường, còn trai ấy, Tống Tân Lai, là một thiếu gia nhà giàu chính hiệu. Hai người quen nhau từ thời đại học, sau khi xác định quan hệ, Tống Tân Lai tự nhiên lo toàn bộ chi tiêu cho ấy.

 

Trương Phi Phi học trường nghệ thuật, chi phí vốn đã cao hơn các trường đại học bình thường.

 

Trong mối quan hệ này, Trương Phi Phi luôn ở thế yếu, sống khép nép, cố gắng chiều lòng ta, sợ rằng ta sẽ không hài lòng và cắt đứt nguồn chu cấp.

 

Tống Tân Lai mang đầy đủ thói xấu của con nhà giàu, kiêu ngạo, xa hoa, đào hoa… Trong thời gian đương, ta đã nhiều lần phản bội .

 

Thậm chí có lần, ta còn công khai nhục ở nơi đông người, bắt nhảy múa gợi cảm trước mặt bè mình.

 

Nhưng khoảng một năm trở lại đây, Tống Tân Lai dường như thay đổi hoàn toàn.

 

Anh ta từ bỏ thói trăng hoa, tập trung vào công việc, tiếp quản công ty của cha, điều hành công việc đâu vào đấy.

 

Về mặt cảm, ta đối xử với Trương Phi Phi dịu dàng hết mực, trở thành hình mẫu trai lý tưởng, và hai người đã lên kế hoạch kết hôn.

 

Người điều tra còn đưa cho tôi một tập ảnh dày, là ảnh của Tống Tân Lai từ nhỏ đến lớn.

 

Tôi không thể ngờ trên đời này lại có hai người không hề liên quan huyết thống mà giống nhau đến .

 

Từ chiều cao, vóc dáng đến ngũ quan, cả hai đều như một, qua không thể phân biệt nổi.

 

Nhưng là người đã ở bên Hứa Minh năm năm, tôi vẫn nhận ra sự khác biệt.

 

Tống Tân Lai lớn lên trong nhung lụa, gương mặt ngạo mạn, đường nét sắc sảo hơn. Khi trưởng thành, bên cạnh luôn có người đẹp vây quanh, đôi mắt dần trở nên vô hồn, gương mặt lộ vẻ u ám, như đã bị bào mòn bởi những cuộc sống phóng túng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...