Cùng Một Chồng – Chương 5

5

 

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Hứa Minh xảy ra chuyện, cả gia đình chúng tôi cùng ra ngoài.

 

Tiểu Đình nhảy rất tốt. Mặc dù một tháng qua bé không luyện tập, kỹ năng nền tảng của bé vẫn rất rõ ràng. Từng tác, biểu cảm đều rất đạt.

 

Sau buổi diễn, giáo dạy múa tìm tôi, rằng Tiểu Đình có năng khiếu, mong gia đình tôi đừng bỏ qua, hãy tiếp tục đầu tư cho bé.

 

Tôi nhớ Hứa Minh từng , những biết nhảy múa đều có một khí chất đặc biệt. Chỉ cần Tiểu Đình thích, sẽ luôn đưa bé đi học.

 

Và rồi tôi thấy Trương Phi Phi trên sân khấu.

 

Cô ấy dẫn các giáo viên khác đại diện cho trường biểu diễn tiết mục cuối. Các giáo viên đều xuất thân chuyên nghiệp, vừa lên sân khấu đã nhận tràng pháo tay rầm rộ.

 

Đặc biệt là Trương Phi Phi ở trung tâm. Từng tác, nụ , ánh mắt của đều tràn đầy sức hút, như thể sinh ra để dành cho nghệ thuật múa.

 

Màn múa kết thúc, tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang không ngớt. Nhiều phụ huynh lần đầu xem biểu diễn đã lập tức đăng ký học cho con mình.

 

Không khí tại chỗ vô cùng sôi , tôi thấy Trương Phi Phi nhận một cuộc gọi, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc, rồi bước nhanh vào hậu trường.

 

"Bạn trai của hiệu trưởng đến đón ấy rồi, tối nay họ sẽ ăn tối tại nhà trai. Nghe hai người đã định ngày cưới…"

 

"Chị Phi Phi đúng là số sướng, trai không chỉ đẹp trai mà còn chiều chuộng ấy hết mực. Nghe ngôi trường này cũng là do trai mua tặng ấy…"

 

"Tháng sau là có kẹo cưới để ăn rồi…"

 

Những lời bàn tán râm ran không ngớt bên tai.

 

Không hiểu vì sao, tôi bất giác đứng dậy, đi theo về phía hậu trường.

 

Trương Phi Phi thay một chiếc váy màu vàng nhạt dịu dàng, vòng eo thon gọn, mái tóc dài buông xõa, từng bước đi nhẹ nhàng rời khỏi cổng trường, tiến về chiếc xe Mercedes đang đỗ ở cửa.

 

Trời dần tối, ánh đèn đường bắt đầu sáng lên.

 

Tôi lặng lẽ theo sau, ấy mở cửa ghế phụ và ngồi vào trong.

 

Khoảnh khắc cánh cửa xe mở ra, tôi rõ người đàn ông ngồi ở ghế lái.

 

Đó là Hứa Minh.

 

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, gương mặt đeo kính gọng vàng mảnh, toát lên vẻ lịch sự tao nhã mà tôi chưa từng thấy.

 

Anh đưa cho Trương Phi Phi một bó hoa, sau đó cúi xuống cẩn thận thắt dây an toàn cho ấy.

 

Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào tôi.

 

Bốn mắt nhau, ánh mắt dừng lại một chút, rất nhanh đã rời đi, lạnh lùng vô cảm.

 

Tiếng cơ xe vang lên.

 

"Ba ơi…"

 

Phía sau tôi vang lên một giọng trong trẻo.

 

Tôi quay đầu lại.

 

Là Tiểu Đình.

 

Không biết từ khi nào con bé đã đẩy xe lăn của bà nội đi theo, trên người vẫn mặc chiếc váy nhỏ biểu diễn, khuôn mặt trang điểm tinh nghịch, lúc này đầy vẻ ngạc nhiên.

 

"Hứa Minh?" Bà nội cũng thốt lên kinh ngạc.

 

Chiếc xe không dừng lại mà phóng thẳng đi.

 

"Ba ơi, đừng đi mà…"

 

Tiểu Đình buông tay khỏi xe lăn, chạy đuổi theo.

 

Bà nội cũng muốn đuổi theo, đôi chân không thể cử . Bà vừa cố gượng dậy thì cả người và xe lăn cùng lăn từ bậc thềm xuống, phát ra tiếng "bịch" nặng nề.

 

"Mẹ ơi!" Tôi vội vàng chạy tới đỡ bà.

 

"Ba ơi…" Tiểu Đình chạy một đoạn thì vấp phải thứ gì đó, ngã mạnh xuống đất, đầu gối bị trầy xước, chảy máu.

 

Nhưng con bé không để ý đến đau đớn, vội vàng bò dậy, tiếp tục đuổi theo.

 

"Ba ơi, ba ơi…" Giọng con bé vỡ òa, pha lẫn tiếng nức nở.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...