Cùng Một Chồng – Chương 3

3

 

Đó có phải là trùng hợp?

 

Tôi không kìm , gọi cho Hứa Minh lần nữa. Lần này không phải không ai nghe máy, mà điện thoại tắt luôn.

 

Tôi con Tiểu Đình đang ngủ say bên cạnh, cố nén cơn muốn lao ra ngoài tìm .

 

Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy, chuẩn bị bữa sáng cho mẹ chồng, đánh thức Tiểu Đình, sửa soạn cho bé rồi đưa đến lớp học múa.

 

Tiểu Đình đã học múa ở đây hai năm, tháng sau bé sẽ có một buổi biểu diễn. 

 

Cô giáo dạy múa xác nhận lại kích thước trang phục với tôi, rồi tiện tay đưa cho tôi tờ poster buổi biểu diễn, bảo tôi đến đúng giờ.

 

Tôi bỏ poster vào giỏ xe, định đi tìm Hứa Minh ở nhà máy, khi liếc qua bìa poster, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc.

 

Trương Phi Phi, hiệu trưởng trường đào tạo nghệ thuật thiếu nhi.

 

Là người phụ nữ khoe “chồng tôi tháng kiếm 100.000” dưới bài đăng của tôi tối qua?

 

Tôi tưởng mình nhầm, liền mở điện thoại xem lại bài đăng. Quả nhiên, trang cá nhân của người phụ nữ đó xác nhận chính là từ trường này, và ảnh trên poster cũng là ta.

 

Thế giới này thật nhỏ bé.

 

Trước giờ, mỗi lần đưa đón Tiểu Đình, tôi đều vội vã đi về, sợ mẹ chồng ở nhà một mình xảy ra chuyện, nên chưa bao giờ để ý đến những người khác ở trường.

 

Đúng lúc này, điện thoại trong tay tôi đổ chuông.

 

Là một số lạ.

 

Tôi vô thức nghe máy.

 

“Xin chào, đây có phải là bà Thạch An Nhiên, người nhà Hứa Minh không?”

 

“Là tôi. Xin hỏi là ai?”

 

“Tôi gọi từ Sở Công an thành phố. Anh Hứa Minh vì vấn đề đòi lương đã xô xát với người khác, sau đó nhảy từ tầng 10 xuống. Hiện tại trạng rất nguy kịch, mong chị nhanh chóng đến địa chỉ XX, đường XX…”

 

Anh ta còn thêm điều gì đó.

 

Nhưng tôi không nghe rõ.

 

Cả đầu óc tôi ù đi, chỉ còn lại một câu vang lên đi vang lại:

 

Hứa Minh nhảy lầu?

 

Hứa Minh nhảy lầu!

 

Không!!!

 

—--

 

Tôi không biết mình đã đến hiện trường như thế nào.

 

Đó là một khu nhà máy cũ bỏ hoang.

 

Người đông nghịt, có bác sĩ, y tá, cảnh sát, cả những công nhân mặc đồng phục xanh…

 

Họ chen chúc nhau, vây quanh một thứ gì đó phủ khăn trắng, chỉ trỏ.

 

Ồn ào quá.

 

Có người đang khóc, có người đang mắng, có người tranh cãi om sòm…

 

Một mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, khiến tôi phải cúi gập xuống nôn khan.

 

“Chị dâu…”

 

Ai đó nhận ra tôi, là một cậu học trò mà Hứa Minh từng dẫn dắt.

 

“Là lỗi của em, em không giữ Hứa…” Cậu ta quỳ gối xuống trước mặt tôi, nước mắt tuôn như mưa.

 

Nhiều người quay lại tôi.

 

Họ gọi tên tôi, bảo tôi bớt đau buồn, ánh mắt đầy thương , xen lẫn cả sự xót xa.

 

“Các người đang gì? Hứa… Hứa Minh đâu?” Tôi khản giọng hỏi, mắt đảo quanh không thấy bóng dáng quen thuộc.

 

“Hứa Minh đâu?” Tôi lặp lại.

 

Có người vỗ vai tôi.

 

“Cô Thạch, xin bớt đau buồn… Hứa Minh… đã mất rồi…” Là người lãnh đạo cũ của .

 

“Cô là Thạch An Nhiên đúng không?” Một nữ cảnh sát mặc đồng phục chen qua đám đông, : “Xin chia buồn với … Hứa Minh đã qua đời. Chúng tôi đã bắt giữ giám đốc nhà máy, tin rằng pháp luật sẽ đòi lại công bằng cho .”

 

“Cô bậy!” Tôi lớn tiếng ngắt lời, lắc đầu: “Hứa Minh sao có thể c//hế//t? Con ấy mới 5 tuổi, mẹ ấy còn nằm liệt giường, ấy đã hứa với tôi sẽ cho gia đình chúng tôi một cuộc sống tốt hơn, sao ấy có thể xảy ra chuyện…”

 

Nói đến đây, tôi nghẹn lời, ngã khuỵu xuống đất.

 

Dưới đất đầy máu, còn lẫn những thứ tôi không dám kỹ.

 

“Tôi hiểu khó chấp nhận.” Nữ cảnh sát đỡ tôi dậy, nhẹ nhàng an ủi.

 

“Một người còn sống sờ sờ, chỉ vì muốn lấy lại tiền lương của mình mà mất mạng. Chúng tôi cũng không thể chấp nhận. Nhưng xin yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra rõ…”

 

Tôi gạt tay ấy ra, xông qua dây cảnh giới, kéo tấm khăn trắng lên.

 

Dưới khăn là một thi thể nam không còn nguyên vẹn.

 

Chiều cao, dáng người y hệt Hứa Minh.

 

Trên người vẫn là bộ quần áo tôi tặng hồi Tết, giờ đây đã đẫm máu. Gương mặt úp xuống đất, máu thịt lẫn lộn…

 

Tôi lắc đầu.

 

Không.

 

Đây không phải là Hứa Minh!

 

Tôi vô thức đưa tay sờ cánh tay phải , phát hiện ống tay áo trống rỗng.

 

Cả cánh tay phải của đã gãy lìa… Tay và ngón đều không còn nguyên vẹn, gì đến vết sẹo kia.

 

"Đây không phải là Hứa Minh."

 

Tôi với nữ cảnh sát.

 

Tôi với tất cả mọi người xung quanh.

 

Nhưng chẳng ai tin lời tôi.

 

Họ chỉ khuyên tôi bớt đau buồn, giữ bình tĩnh, rồi đưa tôi đến bệnh viện tiêm thuốc an thần.

 

Tôi thiếp đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...