Cùng Gả Vào Một [...] – Chương 9

“Tch, ai không có mắt ?” Tôi bực bội ngẩng lên, cố mở to mắt người trước mặt.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc lại mang theo vài phần giận dữ, tôi ngẩn người.

Rồi bật : “Đúng là say quá, còn tưởng là Lục Hoài đến nữa chứ. Không quan tâm là ai, tránh ra, tôi đưa Linh An An về.”

Người đàn ông trước mặt vẫn đứng chắn đường tôi, còn kéo tôi vào lòng.

Tôi sững sờ, ngửi thấy mùi hương đàn hương quen thuộc.

Đầu óc lập tức tỉnh táo thêm chút nữa.

Khắp thủ đô này, người duy nhất có hương đàn hương nồng thế này ngoài mấy hòa thượng trong chùa, thì chỉ có Lục Hoài.

Thật sự là Lục Hoài sao?

Ngay giây tiếp theo, tôi nghe thấy giọng trầm thấp của Lục Hoài: “Sao , đến chồng mình mà cũng không nhận ra sao?”

Tôi cố gắng thoát ra khỏi vòng tay : “Lục Hoài, …”

Tôi sững lại, tim đập mạnh khi thấy Lục Hoài tôi với vẻ mặt ấm ức.

Hôm nay ấy lại mặc sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng, yết hầu chuyển theo từng nhịp thở.

Trời ơi! Ai mà không bị mê mẩn chứ!

Lục Hoài không cho tôi kịp phản ứng, ấy lập tức dùng một tay bế tôi lên, đi thẳng ra ngoài: “Đã không nhận ra, thì phải có hình xứng đáng rồi.”

Tôi sững người, nhanh tay ôm lấy cổ ấy: “Khoan đã, Linh An An vẫn còn trong kia…”

“Cô ấy về rồi.”

Gì chứ? Cô ấy về từ khi nào ?

Sao chẳng với tôi một câu nào chứ! Quá đáng!

Tôi cố gắng vùng vẫy để nhảy xuống khỏi người Lục Hoài, giữ chặt lấy tôi.

Anh ấy cứ thế bế tôi đi đến bãi đỗ xe, rồi thẳng tay đặt tôi vào trong xe.

Tôi hít một hơi, còn chưa kịp trách móc thì đã lấy điện thoại ra định gọi cho Linh An An.

Nhưng Lục Hoài nhanh chóng giật lấy điện thoại của tôi, ôm tôi vào lòng: “Linh Đường, đến giờ em vẫn chỉ quan tâm đến Linh An An thôi sao? Không thể… để ý đến một chút sao? Làm ơn…”

Tôi chớp mắt, vẻ sa sút của người đàn ông lạnh lùng này.

Tim tôi bất giác rung .

Người ta “Phật tử” Lục Hoài đã thấu hồng trần, không buồn không vui, chẳng bao giờ ai nữa.

Thế tôi lại không tin, đã ngắt bông hoa “cao lãnh” này.

Đến khi tôi quyết định buông tay, sao ấy lại đột nhiên có những cảm giống người thường như thế?

Không lẽ thật sự vì tôi đề nghị ly hôn mà bị kích thích sao?

Cho đến khi tôi bị ấy đưa về nhà, bị đẩy xuống giường và bị trừng nghiêm khắc, rồi thấy vừa khóc vừa cầu xin tôi đừng rời xa, tôi mới nhận ra.

Hình như… tôi thật sự đã kích .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...