Ai cũng bảo ấy đã bị tổn thương đến cùng cực, thấu hồng trần.
Từ đó, biệt danh “Phật tử” gắn với ấy.
Tôi cứ nghĩ ấy sẽ chuẩn bị độc thân cả đời.
Nào ngờ nhà họ Lâm với nhà họ Thẩm lại có hôn ước, vốn dĩ người nên kết hôn với Lục Diễn – Thái tử gia của nhà họ Lục – là tôi, con ruột của nhà họ Lâm.
Nhưng Linh An An với Lục Diễn đã bày tỏ cảm với nhau từ lâu.
Tôi cũng chẳng có hứng thú xen vào chuyện của người khác.
Kết quả là Linh An An chạy đến trước mặt tôi, cố khiêu khích: “Linh Đường, tôi với Lục Diễn nhất định sẽ không chia tay. Đến lúc đó, chỉ còn mình cậu lẻ loi thôi nhé~ Hì hì, cậu thua tôi rồi~”
Tôi theo thói quen không chịu yếu thế mà đáp lại: “Không sao, tôi cũng sẽ có người của mình. Cậu có cả nhà họ Lục, thì tôi sẽ cưa đổ em trai nhà họ Lục. Sau này chúng ta sẽ cùng gả vào nhà ấy, ngày nào cũng xuất hiện trước mặt cậu, hừ”
Ai mà ngờ lại bị mẹ tôi nghe thấy.
Mẹ vung tay quyết định: “Được thôi, thì cùng gả đi!”
Tôi choáng váng, tự trấn an rằng, Lục Hoài với trái tim luôn hướng về bạch nguyệt quang chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.
Ai ngờ ngày hôm sau, ấy còn mang cả sính lễ tới nhà! Tôi choáng nặng.
Nhưng sính lễ hai trăm vạn, thật sự là quá nhiều rồi.
Thế là tôi cắn răng cùng Linh An An gả vào nhà họ Lục.
May thay, đêm tân hôn, Lục Hoài chỉ liếc tôi một cái, rồi lặng lẽ đắp chăn cho tôi và quay người đi vào phòng thiền.
Nhìn thái độ của ấy, tôi hiểu ngay.
Anh ấy chắc chỉ coi tôi là cái cớ để tiếp tục “chữa lành trái tim” bên Phật tổ mà thôi.
Tôi tranh thủ đề nghị ba điều quy ước với Lục Hoài: không can thiệp vào cuộc sống của nhau, cư xử lễ độ.
Lục Hoài đồng ý.
Thế chưa đến nửa tháng, vì uống hơi quá chén với Linh An An, tôi lại lỡ leo nhầm lên giường ấy.
Từ đó, cứ vài ngày, phòng tôi lại xuất hiện loại rượu mới với hương vị khá ổn.
Lần nào tỉnh lại, tôi cũng nhận ra mình đang ngủ trên giường ấy.
Lâu dần, chúng tôi đã quen với nhịp sống cứ có rượu là có… một đêm.
Tôi cứ nghĩ cuộc hôn nhân với Lục Hoài sẽ mơ hồ tiếp diễn như .
Nào ngờ giữa lúc Linh An An và Lục Diễn có vấn đề, thì bạch nguyệt quang của Lục Hoài – Thẩm Dĩ Dĩ – cũng quay về.
Ban đầu, tôi còn có chút áy náy với Lục Hoài về chuyện ly hôn.
Giờ thì tốt rồi, chẳng có gì để áy náy nữa.
Những gì thuộc về tôi, tôi nhất định không để ai lấy đi!
Tôi thẳng thừng lườm ta một cái: “Biết rồi! Tôi sẽ ăn diện thật đẹp mà đến!”
Bạn thấy sao?