Tôi cố lớn để xung quanh đều nghe thấy.
Mặt Thẩm Dĩ Dĩ trắng bệch, tức tối lườm tôi: “Linh Đường, đừng có bậy! Tôi với Hoài là thanh mai trúc mã, chẳng lẽ chào hỏi một câu cũng không ?”
Tôi chẳng buồn để ý ta, bỏ lại Lục Hoài và đi về phía Linh An An.
Dù sao nhà họ Thẩm cũng sắp sụp rồi, Thẩm Dĩ Dĩ cũng chẳng nhảy nhót bao lâu nữa.
Đến trước mặt Linh An An, tôi đảo mắt quanh không thấy bóng dáng Lục Diễn đâu.
Linh An An tôi với vẻ mặt tội nghiệp, mắt đỏ hoe: “Chị em ơi…”
Tim tôi bất giác nhói lên, cảnh giác ấy.
Tôi hiểu Linh An An quá rõ, khi ấy gọi tôi là chị em thân thiết thì chắc chắn là chẳng có ý tốt gì: “Cậu muốn gì?”
Linh An An mím môi, vẻ mặt đầy ấm ức: “Lục Diễn giữ hết đồ của tớ rồi, không cho tớ đi. Giúp tớ với, tớ muốn ly hôn!”
Tôi sững người, cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Mấy ngày nay chuyện tiểu tam của Lục Diễn đã giải quyết chưa?”
Vừa nghe đến từ “tiểu tam,” Linh An An liền nổi giận: “Giải quyết cái quái gì! Lục Diễn bảo tớ chờ để xử lý xong rồi sẽ cho tớ lời giải thích, mà mấy ngày rồi, tớ chẳng thấy mặt mũi ta đâu! Tớ thấy chắc ta đang bận giấu tiểu tam thì có! Anh ta nghĩ cứ dỗ ngọt tớ vài đêm là tớ sẽ mềm lòng sao? Phi! Ly hôn, lấy nửa tài sản của ta rồi đi bao một dàn người mẫu nam không sướng hơn à!”
Rõ ràng đến giờ Lục Diễn vẫn chưa cho Linh An An một lời giải thích.
Hai em nhà này đúng là giỏi giấu giếm, hỏi gì cũng không chịu .
Tôi nhướng mày, đầy phẫn nộ kéo tay Linh An An: “Quá đáng thật! Đi, tớ dẫn cậu đi! Phải ly hôn cho bằng !”
Tôi kéo Linh An An bước ra ngoài.
Vừa đến cửa, Lục Diễn không biết từ đâu xông tới chặn chúng tôi lại.
Anh ta mím môi, đôi mắt đỏ hoe Linh An An: “Vợ ơi…”
Tôi tươi chắn trước Linh An An: “Lục tiên sinh, không nghe thấy chị em tôi đòi ly hôn sao? Anh quá đáng lắm rồi đấy… Dù bố mẹ tôi giờ đang tận hưởng bên trời Tây, nếu để họ biết bắt nạt Linh An An thế này…”
Lục Diễn liếc xuống tay tôi, sắc mặt có chút không giữ nổi: “Năm trăm?”
Tôi lắc đầu, .
“Năm nghìn?”
Tôi giơ một ngón tay lên.
Lục Diễn tức đến nghiến răng, miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi!”
Tôi mỉm hài lòng, quay lại Linh An An đang ngơ ngác.
Tôi ghé vào tai ấy, thì thầm: “Chia đôi nhé, cậu ngoan ngoãn ở lại bên Lục Diễn đi.”
Bạn thấy sao?