Cưng Chiều Kumanthong Để [...] – Chương 9

Anh ta khựng người, ngẩng đầu lên tôi, chạy ba bước đã chuẩn bị ôm tôi, tôi đã lùi lại nửa bước: “Muốn gì cứ , đừng tay chân, cẩn thận tôi kiện tội lưu manh.”

Giang Chí Viễn khổ: “Có nhất thiết phải như thế này không? Tiểu Nhã?”

Tôi ngồi thẳng trên ghế dành tiếp khách, bắt chéo chân: “Sao lúc mẹ tát tôi không gọi tôi là Tiểu Nhã? Lúc cản tôi sợ tôi đánh bọn họ sao không gọi tôi là Tiểu Nhã? Bây giờ xảy ra chuyện, lại bắt đầu gọi tôi là Tiểu Nhã rồi?”

Giang Chí Viễn có vẻ không kiềm , ngồi xuống vị trí cách tôi không xa: “Trong nhà xảy ra chuyện rồi, muốn… hỏi mượn em một ít tiền.”

Tôi xòe bàn tay ra, vờ như nghe thấy câu nào đó: “Anh trai, những gì tôi cần nhận sau khi ly hôn một nửa số tài sản của , chứ không phải một nửa khó khăn của ? Hơn nữa, lúc các người dọn đi, không phải đều đã dọn sạch sẽ mọi thứ sao? Tôi tưởng từ lúc đó chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, sao bây giờ lại nghĩ đến tôi?”

Khuôn mặt tuấn của Giang Chí Viễn có chút tối sầm, cuối cùng ta chỉ thở dài: “Công ty ăn thua lỗ, mẹ của chúng ta cũng trở bệnh, còn con của Khưu Dung Dung… Cũng không khỏe…”

Tôi cảm thấy vô cùng hứng thú, nghiêng người về phía trước: “Trước hết, đó là mẹ của , không phải mẹ của chúng ta, mẹ tôi đang rất khỏe mạnh, vui lòng không rủa bà ấy. Tiếp theo, con của Khưu Dung Dung có khỏe hay không thì có liên quan gì đến đến tôi? Cho dù ấy có sinh đứa bé đó ra, thì đó cũng là con của Giang Chí Viễn . Cuối cùng, những gì , là những việc tôi rất thích nghe.”

Tôi nhướng nhướng mày, nở một nụ đắc ý.

Quả nhiên, khi thấy người xưa rơi vào hoàn cảnh khốn khổ, bản thân sẽ thấy vô cùng hài lòng.

Giang Chí Viễn lắc đầu: “Trong một lúc không thể rõ ràng với em , xin em….Về với một chuyến có không?”

Tôi liền phòng thủ né xa ta thêm một chút: “Giang Chí Viễn, không gi/ết người diệt khẩu đấy chứ?”

Anh ta khổ: “Anh chỉ muốn em thử hình trong nhà…”

Tôi cầm túi xách đứng dậy, ta định nắm lấy tay tôi, tôi liền tránh ra, cho ta bắt vào khoảng trống.

Tôi trợn tròn mắt, cũng đã ly hôn rồi, ta còn muốn tôi đến thăm mẹ ta. Dù có mềm lòng đến mấy cũng không thể bị nắm thóp như .

Thấy tôi chuẩn bị bỏ đi, Giang Chí Viễn liền chặn ngay ở cửa, đôi mắt đỏ hoe, đôi tay run lẩy bẩy lấy ra một tấm thẻ nhỏ.

“Tạ Tiểu Nhã, đây là món quà em tặng nhân dịp kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, một tấm “thẻ vạn năng”, bây giờ muốn em về nhà với một chuyến, không? Anh bảo đảm... Đây là lần cuối cùng phiền em…”

Nhìn người đàn ông trước mặt rồi tấm thẻ đang nằm trên đôi tay run rẩy đó, những hồi ức về kỷ niệm ngày cưới đó như ùa về trong tâm trí.

Lúc đó tôi vừa cho tiểu quỷ ăn xong, sắc mặt cũng tái nhợt, chỉ có thể dối với ta rằng tôi đang tới kỳ kinh nguyệt.

Vậy nên, vốn dĩ là một đêm tối vô cùng hạnh phúc, thì ta lại bận xoa bụng, nấu chè trôi nước đường đen và giữ ấm cho tôi, ta bận rộn đến mức mồ hôi đổ khắp người. 

Lúc đã qua 12 giờ, ta chợt tủi thân hỏi tôi, kỷ niệm ngày cưới, ta có xứng nhận quà không?

Tôi ngượng ngùng , chạy đến bàn vẽ cho ta lá bài vạn năng này…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...