Cưng Chiều Kumanthong Để [...] – Chương 7

Tôi cẩn thận đóng cửa căn phòng u ám đó lại, xoay người ra bên ngoài thì trời cũng đã tối.

Khi lặng lẽ bước ra, thì thấy một tờ đơn ly hôn nằm trên mặt đất, ta không hề do dự khi ký tên vào, tôi còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đóng gói đồ đạc ở bên ngoài.

Người phụ nữ đang hét vào mặt Giang Chí Viễn: “Anh Chí Viễn, sao cái gì cũng không lấy hết ? Anh không thích em cũng không vấn đề gì, con của chúng ta sinh ra không thể cái gì cũng không có ?!”

Giang Chí Viễn khó chịu : “Khưu Dung Dung! Em nghe lời , còn có công ty, gần đây công việc rất nhiều, thu nhập cũng không tệ, nghĩ chắc chắn có thể chống đỡ gia đình này… Đợi sau khi ly hôn xong sẽ cưới em, em chỉ cần yên tâm sinh con cho nhà không? Chuyện của không cần em lo nữa…”

Mẹ chồng cũng tận khuyên nhủ: “Con bé này, con không cần lo lắng đâu, tiền tiết kiệm trong mấy năm qua của mẹ cũng không ít, toàn bộ đều cho con và đứa bé này xài không?” 

Tôi vòng tay trước ngực, dựa người vào tường.

Đây có giống như câu: Không phải người một nhà, không vào chung một cửa không nhỉ?

Người phụ nữ đó vô liếc mắt bắt gặp tôi, liền giật mình: “Chị? Sao chị lại ra đây rồi?”

Tôi vẫy vẫy tờ giấy trong tay rồi : “Cái này cho , sáng mai các người dọn đi càng sớm càng tốt, đừng chướng mắt tôi…”

Người phụ nữ bĩu môi, bày ra dáng vẻ như sắp khóc: “Em xin lỗi…”

Tôi xua xua tay: “Được rồi rồi, không cần ở đây diễn cho tôi xem, cả ba người… À không đúng, bốn người mới phải, nhanh chóng cuốn gói cút khỏi đây đi!”

Không đợi mấy người họ phản ứng, tôi ném tờ giấy ly hôn xuống đất, hất cầm đắc ý quay về phòng.

Đêm nay, tôi đã ngủ rất ngon.

Không cần nửa đêm phải pha sữa cho ta lúc ta việc khuya, cũng không cần kiểm tra sức khỏe của mẹ chồng, cũng không cần chuẩn bị mì Dương Xuân, hoành thánh, cháo theo nhiều cách khác nhau cho bữa ăn nhẹ vào đêm khuya.

Người nội trợ ba tốt là tôi đây, cuối cùng cũng tự do rồi!

Đến khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tài khoản cá nhân của tôi tăng thêm hơn một trăm vạn, căn nhà cũng đã trống không.

Công ty chuyển nhà mà họ gọi đến, thực sự mang tất cả những thứ đồ mà họ có thể lấy ra khỏi nhà, cho văn vở là tất cả đều mua bằng tiền của con họ.

Tôi tức đến run người, vội vàng nhờ bè lấp đầy những khoảng trống.

Sau khi loay hoay cả buổi sáng, không dễ dàng gì mới thấy mọi thứ đều mới toanh, tôi ngả lưng xuống ghế sofa, mệt đến mức ngay cả ngón chân cũng không muốn cử .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...