Dưới ánh sáng nhấp nháy của ngọn nến, tôi dùng ánh mắt khao khát đứa trẻ tràn đầy sức sống.
Giang Chí Viễn chưa bao giờ biết có một nơi như thế này tồn tại, từ trước đến nay cũng không biết rằng, vinh hoa phú quý mà bây giờ ta có , đều tôi lo liệu ở phía sau.
Vậy nên, người hưởng thụ tiền tài, danh vọng, tất cả đều phải là tôi.
Bạn tôi , người tạo ra tiểu quỷ tôi trời sinh đã có số giàu sang, không cần dùng đến thứ này.
Nhưng ước nguyện ấp ủ của tôi là có thể cùng chồng có giàu sang, tôi muốn cùng ta phát tài, như thì mới có thể mãi mãi ở cạnh nhau.
Bạn tôi chỉ tiếc sắt không thể luyện thành thép, mắng tôi là đồ đương mù quáng, tôi lại cảm thấy chẳng vấn đề gì, bởi vì đó là .
Người tạo ra tiểu quỷ lúc đưa nó cho tôi đã căn dặn ấy, nhất định mỗi ngày tôi đều phải dùng máu để nuôi dưỡng nó, để nó cảm nhận sự chân thành của tôi.
Thế là tôi đã dùng máu của mình nuôi dưỡng nó ngày qua ngày, sự nghiệp của Giang Chí Viễn cũng ngày một phát triển.
Cũng vì thế, tôi nuôi dưỡng một tiểu quỷ, lại nuôi thành một mẹ quỷ.
Sự thật đã chứng minh, Giang Chí Viễn đã núp bóng hào quang của tôi, là vận may của tôi đã chuyển sang ta, ta mới có thể dấn thân vào hàng ngũ phú hào.
Nhưng tôi đều sẵn lòng.
Thế thế bây giờ đã khác, bọn họ liên kết với nhau để đối phó tôi…
Tôi sờ tay lên má vẫn còn thấy đau, tự thầm: “Là các người bất nhân với tôi! Vậy cũng đừng trách tôi bất nghĩa với các người…”
Tôi cầm con d/ao bạc đặt trên tủ thờ lên, không do dự cắt vào cánh tay của mình, rồi lại nhỏ máu vào chiếc bát nhỏ trước mặt tiểu quỷ.
Từng câu chữ hùng hồn:
“Vết thứ nhất cắt đứt ân , vết thứ hai rửa sạch sự đời, vết thứ ba mất hết tài sản, vết thứ tư âm đức tiêu tan.”
Bốn vết cắt sắt nhọn trên tay đang trào m/áu tươi ra, kỳ lạ là, sau vết cắt thứ tư không lâu, bốn vết thương vốn dĩ đang tứa m/áu dường như có phản ứng gì đó, đã tự dừng lại.
Tôi đưa tay mình lên qua một lượt, bốn vết cắt gọn gàng, có vẻ như bị thứ gì đó cho trầy xước, lại không có dấu hiệu sẽ chảy m/áu nữa.
Trong bát cũng vừa ngập m/áu, tôi cúi thấp đầu xuống, bất giác bị mùi máu khiến tôi phải cau mày, cảm giác nhớp nháp đó lại có vài phần quen thuộc.
Mấy năm trước, tôi luôn lấy máu ở đầu ngón tay, ngày ngày cúng cho tiểu quỷ.
Nhưng bây giờ vì muốn nhanh chóng đạt mục đích của mình, tôi chỉ có thể lấy máu từ cánh tay mới có thể nhiều như , vẫn phải tránh c/ắt vào mạch…
Tôi cầm bát lên, đổ một ít máu lên người tiểu quỷ, nếu như tiểu quỷ có thể hút vào, thì có nghĩa là nó đang cần máu.
Tôi từng giọt máu dần dần thấm vào người nó, càng ngày càng nhanh hơn, tôi thầm niệm những lời trong lòng, vừa niệm vừa đổ máu lên người tiểu quỷ thêm vài lần nữa, đổ từng ngụm nhỏ, sau khi máu phủ khắp cơ thể, cả người tiểu quỷ lại hiện lên một lớp ánh sáng màu hồng vàng.
Trong ánh sáng này, thân hình tiểu quỷ vô cùng rực rỡ, đôi mắt dường như cũng bừng sáng hơn, tôi bỏ qua cơn đau trên cổ tay mình, quỳ xuống cúi đầu lạy.
Khi tôi ngẩng đầu lên lại thì ngọn nến trên bàn đã tắt đi rồi.
Tôi biết, đứa bé ngoan này của tôi, đã đồng ý!
Bạn thấy sao?