Tôi quay đầu, tát thẳng vào mặt Giang Chí Viễn: “Tôi không đánh ta, tôi có thể đánh ! Muốn ly hôn sao? Tôi đồng ý, nhà xe là của tôi, còn hả…Xách cái mình không mà ra khỏi nhà, nếu không thì, tôi sẽ khởi tố mẹ về tội cố ý thương tích, cũng không muốn con của mình chưa chào đời đã có một người bà phải lên đồn ngồi đâu nhỉ?”
Mẹ chồng liền hoảng hốt: “Tôi chỉ tát thôi, cũng chưa đánh vào chỗ hiểm… Cái gì mà cố ý thương tích chứ!”
Tôi quay đầu bà ta rồi mỉm : “Nhưng bây giờ tôi thấy đầu óc choáng váng, nhịp tim đập không đều, tôi muốn đi kiểm tra thử, mới biết mức độ nghiêm trọng chứ…”
Tôi còn chưa hết lời, Giang Chí Viễn đã đồng ý luôn: “Chúng ta kết hôn đã nhiều năm như , mọi người đều giữ thể diện cho nhau có phải tốt hơn không? Chiều nay chúng ta đi ký đơn, người nhà của tôi ngày mai đều sẽ đi khỏi đây, từ đó về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
Nhanh thế à, mới đó đã “người nhà chúng tôi” rồi đấy?
Tôi gật gật đầu: “Thế là tốt nhất rồi.”
Tôi xoay người định rời đi, lại thấy dì Vương đang núp ló trong phòng bếp, bà ta cũng đang tôi với nét mặt dè bỉu.
Tôi chỉ tay vào phòng bếp, quay đầu tiếp: “Còn nữa, đem con chó của nhà họ Giang các người đi khỏi đây luôn, từ hôm nay trở đi, ngôi nhà này, họ Tạ!”
Một lúc sau, khi tôi đã dần bình tĩnh hơn, tôi liền đi về phòng, khóa trái cửa.
Tôi nghe thấy những tiếng chuyện ồn ào ở ngoài cửa, có tiếng mẹ chồng đang chửi mắng tôi, có tiếng của người phụ nữ đang khuyên Giang Chí Viễn không nên dọn khỏi nhà, lại còn có tiếng dì Vương đang hỏi bà ta phải đi đâu về đâu…
Tôi lên.
Sau đó…
Tôi bước thẳng về phía bức tranh đang treo trên tường trong phòng ngủ, tháo bức tranh xuống, nhấn vào công tắc phía sau.
Có âm thanh ầm ầm của sự chuyển lại không nghe rõ ràng, bức tường đang chuyển , tôi vào đường hầm tối om đang hiện ra trước mắt, chẳng chút do dự, tôi bước vào bên trong.
Nơi này, chính là nơi bí mật của riêng tôi.
Ngay cả Giang Chí Viễn cũng không hề biết đến nơi cấm địa này.
Đi qua đường hầm là có thể thấy một căn phòng không quá to, bên trong phòng cũng không trang trí bất kỳ đồ nội thất nào, lại đang thờ một Kumanthong màu vàng bí ẩn.
Thứ này là trước đây tôi mình tặng khi ấy đi du lịch Thái Lan về, ấy đã lấy tóc, móng tay và tử vi của tôi, mang sang bên đó để tạo ra một tiểu quỷ thuộc về riêng tôi.
Bạn thấy sao?