Cưng Chiều Kumanthong Để [...] – Chương 4

Tôi lại quay sang Giang Chí Viễn vẫn đang im lặng: “Có thôi cái trò giả câm đó đi không? Người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Đứa con trong bụng ta là con của à?”

Giang Chí Viễn mơ mơ hồ hồ suốt nửa ngày tôi mới hiểu ra, người phụ nữ này là đàn em khóa dưới lúc đi học của ta, chính xác mà , là đàn em khóa dưới của chúng tôi.

Sau đó, tôi đã nghe về mối bí mật suốt 7 năm trời.

Giang Chí Viễn vòng vo một hồi, lại chằm chằm tôi rồi : “Tiểu Nhã, biết những chuyện này không công bằng với em, thực sự…. Không còn em nữa rồi, nếu như thật sự còn rất em, thì đã không bị ấy cho lòng…”

Tôi cố giữ cho mình không ngã xuống, vừa định mở miệng thì người phụ nữ ngồi trên ghế sofa ôm bụng đứng dậy, tôi không chớp mắt: “Chị, là em có lỗi với chị, có lỗi với Chí Viễn, em vốn không nghĩ mình sẽ hoại gia đình của hai người, em có thai rồi… Con của em không thể không có một gia đình không hoàn chỉnh … Chị xem như đang việc tốt đi, nhường Chí Viễn lại cho em…”

Khuôn mặt của ta càng lộ rõ vẻ đáng thương, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ kiêu ngạo chẳng hề giống phụ nữ chút nào của tôi.

Giang Chí Viễn nghe những lời ta xong liền bày ra vẻ mặt đau khổ.

Tôi ta, chợt khẩy lên: “Nhỏ tuổi như , cái gì cũng không biết , chỉ giỏi đi giật chồng người khác? Đừng có gọi tôi là chị, tôi chẳng có loại em lă/ng lo/àn trắc nết như …”

Người phụ nữ đó bị tôi mắng mất hết thể diện, gương mặt đỏ bừng lên, sau đó lại tối sầm lại, cuối cùng hạ thấp đầu : “Có một số người, đến chồng của mình còn không thương xót mình, lại kêu người khác thương xót mình, đúng là đáng buồn mà.”

Tôi đi trên đôi giày cao gót, bước đến trước mặt ta, tôi nghênh mặt ta: “Đúng, bởi vì không phải người nào cũng có tư cách con người, bây giờ không tích chút đức cho con của mình, ai biết sau này sẽ sinh ra cái thứ gì chứ…”

Mẹ chồng vốn đang ngồi yên từ nãy giờ đột nhiên đứng dậy, bà ta tát vào mặt tôi, tôi đã tránh đi: “Tạ Tiểu Nhã, tôi thấy gia đình chúng tôi đã giữ thể diện cho hơi nhiều rồi! Vậy mà dám rủa cháu của tôi! Cút… Bây giờ cút ra ngoài liền cho tôi!”

Tôi lớn đến chừng này, ngay cả cha mẹ tôi còn chưa đến tôi dù chỉ là một ngón tay, mà bà già trước mặt này lại dám đánh tôi?

Tôi đang định bụng trả thù, khi cánh tay vừa đưa lên đã bị một lực mạnh tóm lấy.

Giang Chí Viễn cau mày tôi: “Tạ Tiểu Nhã, loạn đủ chưa hả? Cô nghe còn không hiểu sao? Tôi không nữa, tôi muốn ly hôn với !”

Ánh mắt lạnh lùng đó, tôi chưa thấy bao giờ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...