Cưng Chiều Kumanthong Để [...] – Chương 2

Thấy tôi không gì, bà ta liền thay đổi thái độ: “Tiểu Nhã, nghe lời mẹ, sao mẹ có thể con chứ? Đây là nh/au th/ai bách gia, mẹ phải đặc biệt nhờ người ta mua từ dưới quê lên, nghe uống vào rất tốt cho sức khỏe, đảm bảo con sẽ ba năm hai đứa!”

Không biết bà ta lấy từ đâu ra một đôi đũa, giật lấy bát thuốc từ tay dì Vương, đảo đi đảo lại trong bát thuốc đen, gắp lên một cục cứng cứng.

Thứ đó trông như một vật cuộn lại, hệt như một con chuột ch/ết không lông.

Bụng tôi quặn lên một cơn, vội vàng che miệng quay đầu sang hướng khác: “Đây là thứ gì …”

Mẹ chồng nghiêm mặt, đi từng bước về phía tôi.

Tôi đeo xong giày, đi lùi ra ngoài, đưa tay nắm vào tay nắm lạnh lẽo của cửa chính, dùng lực mạnh mở phăng cửa ra.

Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ, ấy đang giơ tay chuẩn bị gõ cửa, không ngờ lại bị tôi mở cửa dọa cho giật mình, vẻ mặt ấy vô cùng sửng sốt tôi.

Tôi cũng chằm chằm ấy, vì ấy đang ôm chiếc bụng bầu.

Người phụ nữ này dùng tiếng địa phương, trợn mắt tôi, sao đó vòng mắt về phía mẹ chồng: “Dì ơi, con đến rồi…”

Mẹ chồng đặt bát canh xuống, đẩy tôi sang một bên, kéo tay người phụ nữ đón ấy vào nhà: “Ôi, Dung Dung đến rồi, mau vào nhà đi con, bên ngoài nắng nóng…”

Tôi cảnh này với ánh mắt hoài nghi, qua một lúc vẫn chưa lấy lại vẻ bình tĩnh.

Kết hôn đã nhiều năm, bà ta cũng chưa từng bày ra vẻ mặt ôn hòa khi chuyện với tôi như , người phụ nữ này rốt cuộc là nhân vật như thế nào?

Tôi đóng cửa lại, dáng vẻ nắm lấy tay nhau của hai người họ: “Mẹ, người này là ai?”

Mẹ chồng tôi dừng bước, vỗ vỗ vào tay người phụ nữ, bảo dì Vương đưa người phụ nữ vào phòng khách nghỉ ngơi, rồi bà ta xoay người đối diện với tôi.

Vẻ mặt của bà ta lập tức thay đổi, biến thành dáng vẻ nịnh nọt ngay trong nháy mắt: “Mặc dù mẹ không biết người phụ nữ này, mẹ biết đứa bé trong bụng ta, bởi vì… Đó là cốt nhục của nhà họ Giang chúng ta!”

Tôi liền khẩy lên.

Được đấy, tiểu tam dắt bóng vượt người, còn thản nhiên bước vào nhà như ?

Tôi không để ý đến mẹ chồng, nhanh tay lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: “Vương Trí Viễn, người phụ nữ vác theo con của tìm tới cửa rồi, bây giờ không mau về đây cho rõ ràng, tôi sẽ đến công ty quậy loạn lên đấy!”

Ngắt điện thoại, quay sang là mẹ chồng đang dùng ánh mắt hung dữ chằm chằm tôi: “Sao con không nghe mẹ mà lại gọi điện cho Trí Viễn? Không sợ ảnh hưởng đến công việc của nó à? Con lo lắng cái gì? Hai đứa kết hôn rồi, người phụ nữ này sắp sinh con, mẹ cũng chỉ cho ta mớ tiền, bảo ta một mình bỏ đi nơi khác, ngay cả một đứa bé con cũng không thể chấp nhận hay sao?”

Người phụ nữ đang ngồi ở phía xa xa, tận hưởng sự phục vụ cung kính của dì Vương, không biết có nghe thấy những lời này hay không.

Chỉ là khi nghe những lời này, chính bản thân tôi cũng thấy lòng người thật bạc bẽo.

Tôi hơi nhíu mày, đầu có chút choáng, không muốn ra ngoài chơi nữa: “Mẹ, mẹ đang chơi trò mang thai hộ trong mấy cái phim truyền hình đó à? Nếu như là chồng của mẹ cũng mang một người khác ở ngoài về, mẹ sẽ thấy thế nào?”

Mẹ chồng như bị cứng họng, khập khựng : “Đừng lấy tôi ra ví dụ! Tôi không phải như một số người, đã nhiều năm như vẫn không thể sinh con!”

Tôi chẳng còn muốn để ý đến nữa, nên đi vòng qua bà ta bước vào nhà, còn mẹ chồng tôi cứ đứng bên ngoài chửi vào, có lẽ là chửi đến mệt rồi, mười phút sau chẳng còn nghe thấy tiếng của bà ta nữa.

Tôi nằm trên giường nghĩ về những hy sinh của mình trong suốt nhiều năm qua, thật quá buồn mà.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...