Trong ký ức của tôi, người đàn ông ngốc nghếch cầm tấm thiệp mỉm , rồi lại về dáng vẻ người đàn ông trước mặt với đôi mắt đỏ hoe cầu xin tôi đừng rời đi.
Tôi chỉ gật đầu, cuối cùng cũng đồng ý với ta.
Ngồi trên xe, tôi vào kính chiếu hậu, bình tĩnh : “Anh tìm tôi về, bọn họ có biết không?”
Tục ngữ có câu, ba người phụ nữ là đủ thành một bộ phim, nếu như tôi về đó, không chừng lại có một trận đại chiến.
Giang Chí Viễn nuốt nước bọt: “Chuyện của , không liên quan gì đến bọn họ. Tiểu Nhã…Mãi đến khi rời xa em mới phát hiện, hóa ra người phù hợp với nhất vẫn luôn là em.”
Tôi khua tay: “Được rồi, ngưng đi, tôi ở đây không phải để cùng nối lại xưa.”
Anh ta đưa tay bật nhạc, nhạc blues tràn đầy trong khoảng không gian nhỏ.
Tôi có chút ngạc nhiên ta, ly hôn cũng lâu rồi, thế mà bản nhạc tôi thích nghe vẫn còn trong xe của ta.
Tôi nên ta là đồ ngốc, hay là thứ rẻ tiền đây?
Chiếc xe chạy chậm rãi chạy đến lối vào một khu dân cư, thanh chắn xe vẫn chưa nâng lên.
Không còn cách nào khác, Giang Chí Viễn chỉ đành mặc vest, đi giày da, thắt cà vạt đến để giải thích với nhân viên bảo vệ, cũng không hiểu vì sao mà nhân viên bảo vệ lại không cho vào.
Qua lớp cửa kính, tôi người bên ngoài đang lo lắng đến toát mồ hôi hột, ánh mắt tôi đầy vẻ khinh thường.
Anh ta chọn từ bỏ một cuộc sống tốt đẹp với tôi, nhất định tìm đến cuộc sống chẳng ra gì này…
Bỏ đi, đây không phải là kiểu mà mọi người bây giờ đang theo đuổi sao… đích thật à?
Một lúc lâu sau, Giang Chí Viễn thò đầu vào xe, xấu hổ: “Tiểu Nhã, phiền em đi với chút, tên bảo vệ ch/ết tiệt này nhất định không chịu mở cửa cho …”
Tôi tháo dây an toàn, lập tức xuống xe. Đợi ta đỗ xe vào giữa một đống xe tồi tàn, rồi nhanh chóng chạy về phía tôi, tôi mới chậm rãi bước tới chỗ ta.
Toàn bộ tiểu khu ở đây đều là những tòa nhà sáu tầng kiểu cũ, tôi xung quanh một lượt, lạnh lùng : “Sao lại chọn sống ở nơi như thế này chứ?”
Giang Chí Viễn khổ: “Lúc đầu nhà ở khu dân cư cao cấp, ai ngờ sau đó gia đình rơi vào cảnh khốn đốn…”
Tôi ừm một tiếng, hoàn cảnh môi trường quanh đây rất kém, ruồi muỗi khắp nơi, cắn tôi đến mức sắp nổi mẩn đỏ khắp người.
Không dễ dàng gì mới có thể đi đến cửa nhà, căn hộ này ở tầng một, Giang Chí Viễn liền lấy chìa khóa mở cửa, miệng không ngừng giải thích: “Tầng một mát mẻ…Cũng thuận tiện.”
Nhưng trong lòng chúng tôi ai cũng hiểu rõ, đương nhiên là do căn hộ ở tầng một rẻ hơn.
Bạn thấy sao?