Cưng Chiều Cô Ấy – Chương 2

5

"Cái, cái gì mà con riêng, truyền thông viết bậy bạ thôi. Đó là con của trai và chị dâu tôi."

Anh ta im lặng vài giây, mở điện thoại của mình ra, không biết đang xem gì rồi đột nhiên một câu, "Giống ."

"Đúng, đúng , cháu giống , điều này không phải bình thường sao?"

Đang xem bài viết à?

Tôi lén trộm điện thoại của Thẩm Tiêu, ta bất ngờ rút lại, "Đúng , bình thường, gì cũng đúng."

Lúc khóa màn hình, tôi đã thấy màn hình điện thoại của ta.

Là một người phụ nữ mặc sườn xám.

Nhị tiểu thư nhà họ Kỷ, Kỷ Như Ngọc, là danh gia vọng tộc, năm đó cũng mặc sườn xám, thanh lịch và trí thức, vì điện thoại chắc là Kỷ Như Ngọc rồi.

6

Ai ngờ Đỗ Lan đẩy tôi ra, nghiêm túc : "Sự kiện sắp bắt đầu rồi, Nhược Nhược, em đi tham gia sự kiện trước đi."

Nói xong, ấy cung kính với Thẩm Tiêu: "Ông Thẩm, ngài yên tâm, sau sự kiện tôi sẽ đưa em ấy về."

Thẩm Tiêu đứng thẳng, mắt tôi, chuỗi hạt Phật trong tay ấy xoay rất nhanh.

Khi tôi đang cảm thấy lo lắng vì ánh của ấy, Thẩm Tiêu gật đầu.

Xe dừng trước cửa khách sạn, thảm đỏ đã đầy sao, ánh đèn lấp lánh. "Không xuống xe à, muốn khoác tay tôi đi thảm đỏ?"

Khoác tay ấy? Tôi rùng mình một cái.

"Không phiền đến , hôm nay cảm ơn đã đến đón tôi. Ông Thẩm, không phải còn phải đi dự tiệc đính hôn sao?"

"Không có tiệc đính hôn."

Thẩm Tiêu nhỏ.

Xong tôi dừng lại một chút, vội vàng xuống xe, chạy rất nhanh, thảm đỏ này tôi đi mà lòng không yên.

Khi ngồi vào ghế dưới sân khấu, tôi vẫn còn hơi run sợ.

Cho đến khi thấy Thẩm Tiêu.

Anh ấy ngồi ở hàng ghế đầu, vị trí của nhà đầu tư lớn.

Lúc này ấy không phải đang ở buổi đính hôn sao?

Sao lại xuất hiện ở đây?

Có nghĩa là gì chứ?

Còn câu cuối cùng của ấy, "Không có tiệc đính hôn" là sao?

Vì sự kiện này mà tiệc đính hôn bị hoãn lại?

Hay là…. Không đúng, người xuất gia không dối, ấy không thể công khai dối trên mạng rằng ấy sẽ đính hôn.

7

Sự kiện lần này, ban tổ chức sắp xếp cho tôi biểu diễn.

Trang phục và trang điểm cho tiết mục của tôi khá phức tạp, nên tôi không ngồi dưới sân khấu lâu mà đi vào hậu trường chuẩn bị.

Quá trình trang điểm và trang phục mất rất nhiều thời gian, trong khoảng thời gian này Đỗ Lan im lặng, không hỏi gì cả. Khi trang điểm và trang phục hoàn thành, chị ấy kéo tôi ra góc, "Em và Thẩm Tiêu rốt cuộc là có chuyện gì?!"

Tôi mở miệng, còn chưa gì chị ấy đã chỉ vào tôi:"Đừng với chị là cũ, chị không mù!"

Còn có thể là chuyện gì nữa, chỉ là chuyện nam nữ thôi mà.

Tôi có chút chột dạ.

Dù sao thì chuyện năm đó tôi không quang minh cho lắm.

Lúc đó Thẩm Tiêu vẫn còn là một bác sĩ phẫu thuật tim.

Thầy của ấy là một chuyên gia phẫu thuật tim nổi tiếng ở nước ngoài, còn trẻ đã có chút danh tiếng trong nước.

Lần đầu tiên tôi gặp Thẩm Tiêu là ở phòng cấp cứu bệnh viện.

Tai nạn xe liên hoàn, nhiều người chếc và bị thương.

Bệnh viện bận rộn suốt buổi chiều, mãi đến tối mới có thời gian nghỉ ngơi.

Các y tá và bác sĩ tụ tập ăn cơm

8

Còn Thẩm Tiêu thì đang cầm tay một nạn nhân bị tai nạn xe, mặt mũi biến dạng, xương cốt lệch vị trí, tay kia cầm chuỗi hạt Phật tụng kinh.

"Lần này chếc nhiều người như , bác sĩ Thẩm chắc lại phải lên chùa ở một thời gian rồi?"

"Ừ, không khéo lại xuất gia không bác sĩ nữa."

"Các cậu bác sĩ Thẩm từng bao giờ chưa?"

"Chưa.”

Nghe bác sĩ Thẩm vốn không có ham muốn gì, càng không đến phụ nữ.

Làm bác sĩ cũng chỉ vì có thể cứu người."

"Nếu không phải bà cụ trong nhà ngăn cản, ấy chắc đã xuất gia lâu rồi nhỉ?"

"Đúng , nghe có lần trụ trì đã cầm kéo cạo đầu cho ấy, bà cụ chạy đến vừa khóc vừa cầu xin mới ngăn cản ."

Sau khi đọc xong kinh, Thẩm Tiêu đi tới quầy y tá.

"Bác sĩ Thẩm có ăn cơm không? Có người đặt cơm cho ."

Một y tá nhỏ bên cạnh hỏi .

Anh liếc hộp cơm, lắc đầu, "Không, hôm nay tôi ăn chay."

Lúc đó tôi nghĩ, người nghề y có lòng nhân ái, Thẩm Tiêu lại có lòng từ bi của Phật.

, khi nhà họ Thẩm tìm đến tôi, cầu tôi dụ giới, tôi đã không suy nghĩ mà từ chối ngay.

"Thẩm lão thái thái, có thể tôi..."

Chỉ là chưa kịp xong thì điện thoại vang lên, là y tá chăm sóc mẹ tôi.

"Cô Giang, đã thu xếp xong tiền phẫu thuật cho mẹ chưa? Vừa rồi bác sĩ lại đưa ra thông báo nguy kịch, đây đã là lần thứ ba rồi. Hơn nữa, nguồn thận phù hợp rất hiếm, nếu lần này không , có thể sẽ không còn cơ hội nữa."

Tôi dựa vào tường, nước mắt rơi.

Thẩm lão thái thái bước đến bên tôi, "Cô Giang, nếu không đồng ý, tôi sẽ phải tìm người khác."

"Tôi đồng ý."

Tôi lau nước mắt, đứng dậy, "Tôi đồng ý với các người. Nhưng xin hãy nhanh chóng đưa tiền cho tôi."

"Cô Giang, chỉ cần thành công ngăn ấy đến chùa một lần, chúng tôi sẽ coi như đã thành công."

"Được."

Điểm dừng chân đầu tiên là ở bệnh viện, tôi đã đặt lịch khám chuyên gia của ấy.

Tôi ôm ngực, run rẩy bước vào.

"Bác sĩ Thẩm, ngực tôi đau, có thể nghe xem là chuyện gì không?"

Khi ống nghe đặt lên ngực tôi, tim tôi đập mạnh.

"Không có gì bất thường, có lẽ là do tâm lý."

"Nhưng thật sự rất khó chịu ."

Tôi nắm chặt tay đang định rút lại: "Bác sĩ Thẩm nghe kỹ lại xem.”

Đôi mắt phía trên chiếc khẩu trang tràn đầy sự điềm tĩnh, tôi lập tức đỏ mặt, xấu hổ về hành của mình.

"Xin lỗi, ... tôi đi trước..."

Tôi đi rồi.

Chưa hết câu, tôi đã bị Thẩm Tiêu ngắt lời, "Nếu không yên tâm, tôi có thể cho vài xét nghiệm kỹ hơn."

"Được, ."

Ý thức mình quá phấn khởi, tôi vội thu lại nụ :"Thực ra, tim tôi không khỏe, vẫn nên kiểm tra kỹ hơn."

Tôi dường như thấy khẩu trang của Thẩm Tiêu hơi đậy, không gì.

Khi xong các xét nghiệm, phòng khám gần như đã hết giờ.

Thẩm Tiêu dường như ngồi trong phòng khám đợi tôi, khi thấy tôi đến, trực tiếp :

"Kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, nếu vẫn lo lắng, có thể đeo máy theo dõi điện tim 24 giờ."

Tôi đang cầm một đống kết quả kiểm tra bình thường, lo lắng không có lý do để gặp lại , nghe thấy câu này tôi lập tức phấn chấn.

"Phải, phải. Tôi rất sợ chếc, không phải có bệnh gì đó kiểm tra không ra ngay sao?"

Thẩm Tiêu gật đầu.

Mặc dù khi ra về phải đeo một chiếc máy, bước chân tôi vẫn nhẹ nhàng.

Rồi tôi… ngã.

Để diễn tốt vai hồ ly tinh, tôi mang đôi giày cao gót mười cm, và… chân tôi lập tức sưng lên.

Tất nhiên, tôi coi đó là điều may mắn, vì Thẩm Tiêu đã tới.

"Bác sĩ Thẩm, đau quá, liệu có bị gãy xương không?" Khi bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Tiêu chạm vào mắt cá chân của tôi, tôi không tự chủ co lại. "Đừng sợ, để tôi xem."

Nhớ đến nhiệm vụ của mình, tôi đưa chân ra, cọ nhẹ vào cánh tay , ánh mắt đầy quyến rũ.

"Thẩm bác sĩ ~ tôi không bị què chứ? Tôi bị thương ngay trong bệnh viện, phải chịu trách nhiệm đấy "

Anh đột ngột nắm chặt bắp chân tôi, hít một hơi sâu, "Đừng cử lung tung."

Lần đó, tôi cõng trên lưng Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu đưa tôi về nhà, tôi còn lấy số liên lạc của .

Trong suốt một tháng, thành quả duy nhất có lẽ là, tôi phép vào phòng nghỉ riêng của .

Anh không đuổi tôi, ngầm đồng ý cho phép tôi vào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...