4
Lần tiếp theo tôi gặp Lâm Điềm, chúng tôi đã ôm nhau khóc lóc.
“Còn sống sao?”
“Được thả sớm thôi.”
“Cuộc sống ngày cứ một ngày trôi qua là mình không chịu nổi khác, hay chúng ta bỏ trốn đi?”
“Được đó, hôm nay trốn hay ngày mai?”
Lâm Điềm suy nghĩ: “Hai ngày này Yến Tư Duật rất bận, mình thấy nữ chính sắp về rồi, ngày đi mai? Để mình thu dọn một chút.
“Thu dọn cái gì?”
Lâm Điềm chỉ vào đầu tôi: “Bà ơi, chúng ta không cần kiểm tra tiền à? Tới lúc trốn chúng ta đi hóng gió Tây Bắc chắc?”
Chúng tôi không dám bán mấy món xa xỉ, chỉ dám lấy tiền mặt và thẻ ngân hàng, chắc cũng hơn một trăm vạn.
Lâm Điềm : “Mình sẽ viết văn tiếp, cứ lại nghề cũ, chúng ta sẽ thay đổi tên, mình không tin là họ sẽ tìm chúng ta.”
Tôi gật đầu như đánh trống.
“Được, chị Điềm, mình sẽ đi theo cậu.”
Đêm khuya thanh vắng, chính là thời điểm bỏ trốn.
Bốn giờ sáng, tôi và Lâm Điềm không dám kéo valy, chỉ dám quải theo một cái bao.
Sau khi lén lút tránh bảo vệ trực ca đêm, cuối cùng chúng tôi cũng ra khỏi biệt thự, cả hai chạy một mạch không dám dừng lại.
“Kiều Kiều, hình như mình thấy ánh sáng hy vọng rồi.”
Ánh sáng hy vọng gì chứ, rõ ràng là ánh sáng đèn từ chiếc xe Linvoln thì có.
Chỉ là nó đang đậu trước mặt chúng tôi.
Tôi và Lâm Điềm chưa từng thấy chiếc xe này bao giờ, không phải xe của em nhà họ Yến.
Mở cửa xe, vào trong thì thấy một người đẹp có dáng người cao gầy.
“Người đẹp, có thể nhường đường không? Chúng tôi đang vội.”
Người đẹp nhướng mày.
“Chắc không rồi, bởi vì có người kêu tôi chặn hai người lại.”
Trong xe có hai người đàn ông bước xuống.
Là Yến Tư Duật và Yến Hành Tri.
Hiểu rồi, người đẹp này là Tô Dao.
Cô ấy vừa về, chúng tôi liền hiểu rõ phải mau chạy.
Mặt Yến Tư Duật đen như đít nồi, ta bước hai bước tới gần Lâm Điềm, giật lấy bao vải trên người ấy.
“Đem theo chút tiền này, đủ sống không?”
Lâm Điềm nuốt nước miếng:
“Không đủ thì với , sẽ đưa thêm à?”
Yến Tư Duật bật .
Anh ta xách Lâm Điềm lên giống như xách gà có rời đi.
Nhìn vẻ mặt không thiết sống của Lâm Điềm, tôi không khỏi nho tới [Dịch Thủy Ca].
Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng, tráng sĩ một đi không trở về.
Chị em, bảo trọng.
Vai phải của tôi bị ai đó đè lại, tôi quay đầu thấy thấy gương mặt như không của Yến Hành Tri.
“Nếu có thời gian lo cho ấy không bằng lo cho mình trước đi?”
Tự nhiên tôi thấy eo tôi hơi nhức nhức.
Trời ạ, tại sao Lâm Điềm lại viết thể loại sắc này chứ.
Nếu tôi quay về thì tôi nhất định sẽ kêu ấy cải tà quy chính.
Đừng thành một nhà văn bên lề, hãy thành nhà văn trung thực và trong sáng.
Bị Yến Hành Tri đè vào khung cửa trong phòng tắm, đầu óc tôi tỉnh táo không ít.
Nếu nữ chính đã quay lại, sao hai em họ lại ăn thế thân mà không ăn nữ chính?
Trong ấn tượng của tôi, khi Tô Dao quay về đã bị hai em họ cho không rõ ngày đêm.
Nửa đêm thì là đại ca, còn gần sáng thì là nhị ca.
Giữa chừng còn xen lẫn sự kịch tính, giống như:
Em ấy hay tôi , em cậu ta hay ….
Xương quai xanh bị người cắn, giọng điệu Yến Hành Tri có chút không vui.
“Kiều Kiều, em đang thất thần.”
“Yến Hành Tri.”
“Hả?”
“Không phải thích Tô Dao sao?”
Anh dừng lại, bàn tay đầy vết chai sần vuốt ve lưng tôi.
“Ai cho em biết?”
Tôi không thể rằng là do mình đọc trong sách nên biết .
Anh đặt tôi ngồi lên bồn rửa tay, cơ thể cả hai kề sát nhau, cúi đầu tôi với đôi mắt sáng quắc.
“Bây giờ không thích nữa, tính nhường ấy cho trai.”
“Bởi vì có em rồi, Kiều Kiều.”
Bạn thấy sao?